“Anh ba, lần này anh về bao lâu?” Lục Giai Giai vẫn quan tâm đến vấn đề này nhất.
Hai tay Lục Kính Quốc giơ lên, lại vòng ra sau đầu làm gối tựa: “Nửa tháng.”
“Không nói chuyện này nữa, anh ba hỏi em, rốt cuộc sao em lại nhìn trúng Tiết Ngạn?”
Đủ đơn giản và trực tiếp.
Lục Giai Giai hất cằm: “Anh ấy tốt với em.”
“Còn nữa?”
“Tiết Ngạn lớn lên đẹp mắt.”
“…” Lục Kính Quốc hơi nóng nảy: “Lục Giai Giai, là vì cậu ta tốt với em, lớn lên đẹp mắt mà em gả cho cậu ta sao?”
“Hai điều kiện này còn chưa đủ hay sao? Anh có biết chỉ riêng tập trung hai điều này, phần lớn phụ nữ đều chọn lấy chồng hay không?”
Lục Giai Giai lẩm bẩm: “Hai cái này bất cứ cái nào cũng là bản lĩnh hết.”
“Còn gì nữa?”
“Tính cách của anh ấy tốt, không hề hung dữ với em, càng không chê em đi chậm, tiền đều giao hết cho em quản lý, lúc hờn dỗi cũng rất đáng yêu.”
“…”
Lục Giai Giai lên cơn rồi, cô giơ tay đếm ưu điểm của Tiết Ngạn: “Anh không biết đâu, Tiết Ngạn ngoài lạnh trong nóng, đối với người mình thích cũng tốt. Anh ấy có thể đánh nhau vì em, có thể bảo vệ em, có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon cho em, anh ấy còn biết dỗ em ngủ, đọc sách cho em, giúp em sưởi chân, rửa tay cho em. Lúc em mệt còn cõng em, còn biết nấu cơm, chỉ cần em muốn ăn, lúc nào anh ấy cũng có thể nấu cho em…”
Giọng nói của Lục Giai Giai chợt dừng lại, cô cười ngoan ngoãn, lại nói: “Thật ra mấy cái trước đều không quan trọng cho lắm, nguyên nhân quan trọng nhất chính là em thích anh ấy.”
Vì cô thích anh cho nên tất cả mọi thứ của Tiết Ngạn đều là ưu điểm.
…
Sắc trời đã dần tối nhưng đôi mắt của cô gái trẻ lại rất sáng, Lục Kính Quốc biết Lục Giai Giai nói đều là lời thật lòng.
Anh ta không nhịn được mà bảo: “Em không cảm thấy tính cách của cậu ta rất im ỉm, lại không thích nói chuyện, hơn nữa tâm tư của cậu ta sâu kín, tuy rằng không thể nói là độc ác nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt gì.”
“Em biết.” Lục Giai Giai cãi lại: “Nhưng Tiết Ngạn chưa bao giờ chủ động bắt nạt người khác, cũng không thể để người khác bắt nạt anh ấy mà anh ấy không phản kháng được.”
“Anh ba, anh đừng có thành kiến với anh ấy, nếu như anh từ từ tìm hiểu Tiết Ngạn, nhất định có thể trở thành anh em tốt của anh ấy.
“Ha!” Đôi mày của Lục Kính Quốc hơi nhướn lên, em gái của anh ta đã cắm đầu vào đó rồi, anh ta có thể nói gì được nữa?
Nhưng muốn kêu anh ta nhanh chóng chấp nhận đứa em rể này thì vẫn không có khả năng đâu.
Lục Kính Quốc nhìn cánh tay nhỏ và cặp chân nhỏ của Lục Giai Giai, nói lời châm biếm lại lo lắng: “Đi nhanh đi, ngốc quá đi mất, cẩn thận để người ta ăn đến một mảnh xương cũng chẳng còn.”
Lục Giai Giai lẩm bẩm, cô cũng không phải đứa ngốc: “Tiết Ngạn sẽ không độc ác như anh nói đâu, là anh không hiểu anh ấy, chỉ có giữa những người thích nhau mới có loại cảm ứng tâm linh này thôi.”
Bóng người trong góc tối vẫn luôn cứng ngắc người tại chỗ, khóe môi lại nhếch lên, cả người từ trên xuống dưới đều ngấm trong khí tức vui vẻ.
Anh vừa quay người định đi thì nghe thấy cách đó không xa lại truyền tới tiếng nói.
“Nếu Tiết Ngạn làm ra chuyện gì có lỗi với em thì cùng lắm em không cần anh ấy nữa, dù sao em cũng có thể nuôi sống mình, đàn ông trên thế gian nhiều như thế, em chắc chắn vẫn có thể tìm được người tốt hơn anh ấy.”
“…” Khóe môi nhếch lên của Tiết Ngạn chợt mím chặt.
Anh chưa từng biết Lục Giai Giai còn có suy nghĩ này.
Ngược lại Lục Kính Quốc vỗ lên vai Lục Giai Giai: “Em gái, suy nghĩ này của em rất tốt, em yên tâm, đến khi đó anh ba nhất định sẽ giới thiệu một người tốt hơn cho em.”
“…” Lục Giai Giai đẩy tay anh ta ra với vẻ mặt không có cảm xúc: “Em nói là nếu Tiết Ngạn làm chuyện gì có lỗi với em trước vậy em chắc chắn sẽ không nhịn, nhưng em cảm thấy chồng em nhất định sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em đâu.”
“Không nói với anh nữa, phiền chết đi được.” Lục Giai Giai nhấc chân đi xa.
Lục Kính Quốc vội vàng đi theo: “Trời tối rồi, em đi chậm một chút, cẩn thận ngã.”
Hai người đi ở bên ngoài một lúc, ở dưới gốc cây có người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, nhìn thấy Lục Kính Quốc lập tức quét ba trăm sáu mươi độ: “Thằng ba, cậu về rồi đấy à.”
“Tôi nghe nói cậu ở bên ngoài đánh trận rất lợi hại, bây giờ đã lên làm sư trưởng rồi phải không?”
Lục Kính Quốc: “…”
“Không.” Đôi mắt của anh ta hơi tối tăm: “Người có bản lĩnh quá nhiều, tôi chẳng qua chỉ nhập ngũ sớm, trải nghiệm nhiều, không làm ra được cống hiến to lớn gì cho quốc gia, làm sao có khả năng lên làm sư trưởng được, các thím đừng đồn linh tinh.”
Lục Giai Giai phụ họa: “Đúng đó, nào có sư trưởng đoàn tưởng gì, anh ba tôi chỉ biết đánh trận bảo vệ tiền phương, không có bản lĩnh lớn gì khác.”