Mấy bà lắm mồm đồn đãi lung tung này, đến khi đó không biết sẽ truyền thành chuyện gì nữa.
“Anh ba, vừa rồi em nghĩ tới chăn của anh tư hình như vẫn chưa khâu xong, chúng ta mau về nhà đi.” Lục Giai Giai kéo ống tay áo của Lục Nghiệp Quốc, nói với mấy bà thím kia: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, đợi sau này anh tư tôi kết hôn, các bác nhất định cũng phải tới đấy.”
Trong tiếng cười nhạo, Lục Giai Giai nhanh chóng kéo Lục Kính Quốc đi.
Mấy bà thím này nhìn bóng lưng của Lục Kính Quốc.
“Các bà đừng nói, tuy thằng ba nhà họ Lục này đã lớn tuổi nhưng tuấn tú lịch sự, cộng thêm có bản lĩnh, người muốn kết hôn với cậu ta chắc không ít đâu.”
“Điều kiện sống ở nhà họ Lục tốt, nhà thằng cả lên thị trấn làm việc, cô vợ mà thằng tư sắp lấy cũng đang dạy học, nhà họ Lục sống khỏi phải nói tốt bao nhiêu, tôi thấy nếu như ai có thể gả cho thằng ba vậy đúng là hưởng phúc, chỉ riêng tiền trợ cấp mỗi tháng đã có thể sống rất thoải mái rồi.”
“Vậy cũng chưa chắc đâu, số tiền này đều nằm trong tay bà Lục hết, cô ta có thể lấy ra được chắc.”
“Cần tiền làm gì? Nhà bà Lục ăn ngon mặc đẹp, lại nhìn những nhà khác mà xem, cả ngày đều rau dại lẫn với lương thực phụ, có thể ăn được đồ ngon là đủ rồi, còn cần gì khác nữa, lắm chuyện quá, còn nữa, thằng ba có bản lĩnh như thế, còn có thể để vợ mình chịu thiệt được sao?”
Nói như vậy, những người khác đều nuốt nước miếng.
Người thường xuyên chịu đói sẽ không bao giờ quên bị đói khổ sở bao nhiêu, có thể ăn được một bữa cơm no ngon miệng chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này.
Lục Kính Quốc vừa mới về nhà đã bị rất nhiều người nhìn trúng.
Lục Giai Giai về đến nhà thấy chăn đã phồng lên.
Hai ngày này rất bận rộn, cô cho rằng Tiết Ngạn đang ngủ nên tự mình đi ra cửa bưng nước rửa chân vào.
Mang thai năm tháng khiến cô làm gì cũng hơi không tiện, vừa định bưng nước lên thì Lục Kính Quốc không biết từ khi nào đã đi đến sau lưng cô.
“Sao cậu ta lại để em bưng nước?” Anh ta hơi nhíu mày.
“…” Lục Giai Giai nâng mắt: “Anh ba, em bưng nước không phải rất bình thường hay sao? Cũng không phải dùng ngực đập đá to, cũng không phải giơ kích gì cả, gần đây Tiết Ngạn giúp nhà làm rất nhiều việc, vừa buồn ngủ vừa mệt, em cũng không thể ngay cả bưng nước cũng đánh thức anh ấy được.”
“…”
Cô cầm cái chậu trong tay: “Có cần em giúp anh bưng một chậu không?”
“Không cần, anh bưng vào giúp em.” Lục Kính Quốc bất đắc dĩ duỗi tay nhận lấy: “Anh ba không biết những thai phụ khác thế nào nhưng mấy chuyện như cúi người này em bớt làm đi, cẩn thận đẩy con ra ngoài.”
Lục Giai Giai: “!”
“Nói vớ vẩn gì đấy, thằng khốn nạn này, cái gì mà đẩy con ra hả?” Mẹ Lục đứng ở cửa vừa vặn nghe được câu này, nếu không phải Lục Kính Quốc vừa mới về thì bà ta đã đánh anh ta rồi.
“…” Lục Kính Quốc không để ý đến các thai phụ khác cho lắm, nhưng anh ta biết lời mình vừa nói ra quá khoa trương.
Vừa rồi anh ta chỉ định dọa sợ Lục Giai Giai, bớt cho con nhỏ này không phận nặng nhẹ, việc gì cũng dám làm.
Lục Kính Quốc bưng nước vào phòng của Lục Giai Giai dưới cái nhìn tức giận của mẹ Lục.
Anh ta liếc mắt nhìn cái chăn phồng lên rồi lại nhìn Lục Giai Giai: “Anh ra ngoài trước, rửa chân xong thì gọi anh một tiếng, anh không ngủ sâu như Tiết Ngạn, có gọi thế nào cũng không tỉnh, em vừa gọi anh ba, chắc chắn anh sẽ đáp lời.”
“Được rồi mà.” Gương mặt của Lục Giai Giai mang vẻ cầu xin, nhỏ giọng bảo: “Anh ba, anh mau ra ngoài đi, không cần anh đổ nước đâu, em cũng không tàn phế, anh không biết cánh tay em giờ còn có bắp thịt đây này.”
Lục Kính Quốc: “…”
Anh ta nhấc chân đi ra ngoài, vừa định đi ra cửa thì trước mặt có một người đứng đó.
Tiết Ngạn đứng sang bên nhường đường, Lục Kính Quốc híp mắt: “Cậu không ngủ sao?”
“Tôi về nhà lấy quần áo mà Giai Giai thường mặc đi ngủ.”
Lục Kính Quốc cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy quần áo vắt trên cổ tay của Tiết Ngạn.
Anh ta nở nụ cười: “Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, tôi còn tưởng cậu theo chúng tôi ra ngoài nữa chứ.”
Động tác cởi giày của Lục Giai Giai dừng lại.
Tiết Ngạn đi theo bọn họ, vậy lúc cô nói thích gì chẳng phải đều bị anh nghe được rồi sao.
“Không có.” Tiết Ngạn nhấc chân: “Anh ba không đi sao?”
Lục Kính Quốc quả thật mệt rồi, anh ta ngồi xe lửa rất lâu, lại đạp xe đạp chạy lên thị trấn, cả người mệt mỏi, bây giờ trông thoải mái cũng là cố gắng chống đỡ mà thôi.
Lục Giai Giai vội nói: “Anh ba, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, việc gì bọn em cũng có thể làm được… không phải, việc trong nhà bọn em làm là được.”