Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 616 - Chương 616: Thằng Ba Rất Hữu Dụng 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 616: Thằng ba rất hữu dụng 2

Hai bà thím liên tục làm suốt hai tiếng mà mẹ Lục cũng không nhắc tới chuyện hôn sự của Lục Kính Quốc, vừa nhắc đến anh ta là mẹ Lục có cách kéo đến chỗ khác.

Làm nhiều việc như thế mà chẳng nghe ngóng được tí gì cả.

Cuối cùng có một người thật sự không thể nhịn được nữa: “Đại Nha, lần này Kính Quốc về, bà định xem mắt cho nó không?”

“Chuyện này tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.” Mẹ Lục tùy tiện đáp: “Bây giờ nó đang ở bộ đội, muốn thế nào thì làm như thế, tôi cũng không quản được nó.”

“Kính Quốc đã bao nhiêu tuổi rồi? Cậu ấy bằng tuổi với Tiết Ngạn, bà xem Tiết Ngạn đã có con cả rồi mà Kính Quốc nhà các bà vẫn chưa thấy tin tức, bà không vội sao?”

Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Tôi vội cái gì? Bây giờ tôi đã có chín đứa cháu trai cháu gái rồi, qua hai năm nữa Nghiệp Quốc lại sinh thêm hai đứa, trong nhà hoàn toàn không thiếu người truyền hương khói, còn nữa, con trai thứ ba của tôi chịu khổ nhất, tôi muốn nó nhất định phải lấy được người nó thích, thích khi nào lấy cũng được, dù sao đàn ông có bản lĩnh, lúc nào mà chẳng lấy được một người vợ tốt.”

Hai bà thím: “…”

“Hay là hai người chúng tôi giới thiệu một người nhé? Bà cứ xem trước, được thì chúng ta lại nói sau.”

Hai bà thím nghĩ mình làm việc lâu như thế, có thế nào cũng phải vớt được gì đó chứ.

“Cũng được, đợi chuyện của Nghiệp Quốc xong đã, các bà nói với tôi tình hình của cô gái, tôi sẽ nói lại với Kính Quốc, nó muốn xem mắt thì xem, không muốn thì tôi cũng không ép nó.” Mẹ Lục nói thẳng: “Dù sao ở chuyện hôn nhân này, bản thân nó bằng lòng là được.”

Hôn nhân là chuyện cả đời, có thế nào cũng phải là Lục Kính Quốc đồng ý.

Cũng không thể vì nối dõi tông đường mà kết hôn qua loa, lúc trước nếu bà ta nghĩ như thế thì đã sớm sắp xếp cho Lục Kính Quốc xem mắt rồi.

Nói theo chiều hướng xấu nhất thì quanh năm Lục Kính Quốc tòng quân, thế sự vô thường, lỡ như xảy ra chuyện gì đó vậy cuộc sống sau này của vợ con anh ta sẽ thế nào?

Vì chút chuyện nối dõi tông đường này mà hà tất phải thế?

Hai bà thím có được đáp án mà mình cần cũng tìm cái cớ rời đi.

“Mẹ, mẹ thật sự muốn xem mắt cho anh ba sao?” Lục Giai Giai hỏi.

Lục Kính Quốc ngược lại rất thẳng thắn: “Bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn.”

“Mẹ còn không hiểu con hay sao?” Mẹ Lục bĩu môi: “Con muốn khi nào kết hôn cũng được, đợi qua hai năm nữa xuất ngũ, tìm một người mà mình thích, thế nào cũng được cả, dù sao mẹ cũng không hy vọng con kết hôn qua loa.”

“Tự con sẽ tìm.” Lục Kính Quốc đứng dậy, bản thân anh ta cũng không biết mình thích cô gái thế nào.

Nhưng tóm lại phải là mình thích mới được, dù sao cũng phải sống cả đời với nhau.

Hai bà thím vừa đi thì lại có ba bác gái tới.

Đôi mắt mẹ Lục sáng ngời, dụ mấy người này làm việc rồi lại dùng lời tương tự để đuổi người đi.

“Khỏi phải nói, hôm nay thằng bà làm mẹ nở mày nở mặt quá, vốn công việc của cả một ngày mà chỉ một buổi sáng đã làm xong hết rồi.” Mẹ Lục cười tươi như hoa nở: “Hôm nay thằng ba rất hữu dụng, trưa nay mẹ sẽ nấu đồ ngon cho con.”

Lục Kính Quốc: “…”

Anh ta về phòng lấy mấy lá thư nhà ra, đạp xe đạp của cha Lục đi đến thôn khác gửi thư.

Trên đường, một cô gái ở thôn Nam Thủy nhìn thấy anh ta đạp xe qua cũng sững sờ, hỏi chị dâu ở bên cạnh: “Đó là ai vậy?”

Người phụ nữ ở bên cạnh cô gái trẻ đáp: “Không biết, chắc không phải ở thôn chúng ta đâu, chị chưa từng thấy người này bao giờ.”

“Thật sao?” Cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Kính Quốc.

Người đàn ông vừa cao vừa cường tráng, lớn lên lại tuấn tú, trái tim của cô ta đột nhiên đập thình thịch.

Lục Kính Quốc gửi thư đến nhà một chiến hữu rồi lại vòng đến nhà khác.

Điều kiện gia đình của nhà thứ hai không tốt cho lắm, đôi mắt của bà cụ mù rồi, nghe thấy tiếng người bèn nắm chặt cái gậy trong tay: “Ai đó?”

“Tôi là chiến hữu của Phương Cương, hôm nay tới đưa thư giúp cậu ấy.” Lục Kính Quốc dựng xe đạp ở góc tường, lật tìm vài cái trong balo của mình rồi lấy một lá thư chỉnh tề ra: “Bà là người thế nào của đồng chí Phương?”

“Con trai tôi gửi thư hả, thằng hai, anh cả con gửi thư này.” Mái tóc của bà cụ đã bạc phơ, bà ta gọi về một phía nào đó.

 


Bình Luận (0)
Comment