“Mẹ, thư gì thế?” Cô gái trẻ và người phụ nữ đó đi vào.
Cô gái trẻ thấy Lục Kính Quốc mà sững sờ, sau đó đỏ mặt: “Anh là?”
“Tiểu Nhu, anh cả con gửi thư, mau, cầm qua đây cho mẹ sờ.” Bà cụ chống cái gậy vội vàng di chuyển lung tung.
Phương Nhu không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại được người đàn ông này, đây là duyên phận trời định sao?
Cô ta nhận lá thư trong tay Lục Kính Quốc với vẻ đăm chiêu, vì tìm chủ đề cũng vì thể hiện sự khác biệt của mình mà cô ta nhíu mày: “Đồng chí này, tại sao thư của anh cả tôi lại bị xé thế?”
Lục Kính Quốc chủ động giải thích: “Để phòng ngừa chuyện cơ mật quốc gia bị lộ, mỗi một lá thư từ bộ đội mang ra ngoài nhất định phải tiếp nhận kiểm tra, sau khi đảm bảo không có sai sót mới có thể mang đi.”
“Ra là vậy.” Phương Nhu cười xấu hổ: “Là tôi hiểu lầm anh rồi, hay là thế này, buổi trưa anh ở lại ăn cơm đi, coi như là tôi nhận lỗi với anh.”
“Không cần đâu, còn hai lá thư nữa vẫn chưa gửi, hơn nữa kỳ nghỉ của tôi có hạn, muốn ở bên người nhà thêm.” Lục Kính Quốc trực tiếp từ chối, đôi mắt của anh ta sâu thẳm, Phương Nhu càng nhìn trái tim càng đập mạnh hơn.
Lục Kính Quốc quay người dắt xe đạp định đi, Phương Nhu nôn nóng gọi anh lại: “Đồng chí, có thể hỏi tên anh là gì được không? Đợi khi tôi hồi âm sẽ kêu anh cả cảm ơn anh cẩn thận.”
“Không cần đâu.” Lục Kính Quốc không quay đầu, con người anh ta khá nhạy cảm, có thể cảm giác được đối phương có chút ý với anh ta.
Nhưng anh ta không cảm thấy thế, vẫn đừng để lại rối rắm gì thì hơn.
Lục Kính Quốc đạp xe đạp rất nhanh đã rời đi, trong lòng Phương Nhu bất bình: “Sao người này lại như thế? Hỏi mỗi cái tên cũng không nói.”
Chị dâu cô ta bĩu môi: “Em hỏi anh cả em không phải là được rồi sao, không phải bọn họ là chiến hữu hay sao?”
“Nói sau đi.” Ngoài mặt Phương Nhu không để ý nhưng trên thực tế lại chê quá phiền.
Ở bộ đội gửi thư vừa đi vừa về chỉ sợ cần hai đến ba tháng, thời gian quá dài.
Không được, cô ta nhất định phải đi nghe ngóng một chút.
Lục Kính Quốc gửi thư xong trở về thì việc ở nhà họ Lục cũng đã làm gần xong, chỉ đợi ngày mai lấy vợ thôi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, Lục Nghiệp Quốc có hơi khẩn trương, anh ta hỏi Lục Giai Giai vừa mới kết hôn khoảng nửa năm: “Em gái, lúc em với Tiết Ngạn kết hôn có cảm giác thế nào?”
“…” Lục Giai Giai cảm thấy trước mặt có một cái hố.
Tầm nhìn của Tiết Ngạn chuyển qua, hình như cũng rất muốn biết cảm giác trước khi kết hôn của cô.
Lục Giai Giai nhanh chóng đáp: “Đương nhiên là khẩn trương rồi.”
Tiết Ngạn cụp mắt, hai người sống với nhau lâu như thế, Lục Giai Giai biết anh cũng không hài lòng về câu trả lời của cô.
Cô lại nói: “Đương nhiên khẩn trương chỉ là thứ yếu, phần lớn là kích động, em vẫn khá là kích động.”
Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên.
Lục Giai Giai: “…”
Sao Tiết Ngạn càng ngày càng cần phải dỗ vậy?
Người cũng kỳ lạ, càng ngày càng to gan, trước đây còn che giấu nhưng bây giờ thời gian lâu dần đã sắp đổi thành dỗi công khai luôn rồi.
“Đúng, anh cũng khá kích động.” Lục Nghiệp Quốc thở hổn hển, nhìn về phía bụng của Lục Giai Giai: “Vậy anh cũng sắp làm cha rồi, sau này còn phải nuôi con…”
Tâm trạng của anh ta phức tạp, sau này anh ta không còn là một người ăn no không đói nữa, mà phải gánh trách nhiệm của một gia đình trên vai.
Lục Giai Giai không để ý đến anh ta, sợ Lục Nghiệp Quốc lại đào hố cho cô tiếp nên híp mắt ngủ.
Lục Kính Quốc chạy một vòng, buổi chiều mới về nhà, mẹ Lục đi tới rót một bát nước đường đỏ cho anh ta, cha Lục chỉ có thể đẩy xe đạp của mình đi với vẻ u oán.
Đến tối, Lục Giai Giai với Tiết Ngạn về nhà ở, lần này đi ngược lại Lục Kính Quốc là người chủ động yêu cầu.
Hôm qua mua nhiều đồ tốt như thế, nếu như ăn ở trước mặt nhiều người như vậy, lỡ như có người nào đó chướng mắt, đến khi ấy đồn ra là Lục Giai Giai ăn tổ yến, không biết sẽ gây ra họa gì nữa.
Cho nên anh ta dứt khoát chặt đứt gốc rễ, kêu Lục Giai Giai cầm về nhà ăn.
Buổi tối, Lục Kính Quốc chia đồ mà mình mang về ra, của đám trẻ đều là đồ ăn, ba phòng khác mỗi phòng được tặng một chiếc khăn quàng cổ và một đôi găng tay.