Lục Giai Giai lẩm bẩm, dụi mắt rồi mới mở ra, vừa nhìn thấy trời đã sáng, cô chợt hoang mang.
Sao mới ngủ mà trời đã sáng rồi?
Cô quay người sang một bên, chớp mắt bất động.
“Ăn cơm đi, lát nữa nguôi hết.” Tiết Ngạn kéo Lục Giai Giai rời giường, thấy cô không nhúc nhích lại chủ động mặc áo vào giúp cô.
Bụng của Lục Giai Giai to rồi, quần áo ngày trước bắt đầu chật, Tiết Ngạn nghĩ có cần may thêm hai bộ mới không.
“Hôm nay Lục Nghiệp Quốc kết hôn, còn đang đợi em trải giường nữa.”
“… Là anh tư kết hôn à.” Lục Giai Giai xoa mi tâm, rõ ràng cô cũng không làm gì cả nhưng lại vừa mệt vừa buồn ngủ.
Cả người cũng không có tinh thần gì.
Lục Giai Giai ăn xong bữa sáng, Tiết Ngạn kéo cô đến nhà họ Lục, chạy một đường, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Nói là em chồng trải giường nhưng có người giúp cô, sau khi Lục Giai Giai trải vài cái xong, Trương Thục Vân đi lên nhận: “Em gái, em đừng quản nữa, việc còn lại cứ giao cho chị, có ngụ ý là được rồi.”
Lục Giai Giai làm xong phần mở đầu, phần đuôi cũng là cô làm, cuối cùng cũng trải phẳng cái chăn.
Ký túc xá thanh niên trí thức cách nhà họ Lục không xa, chỉ mười mấy phút, Lục Nghiệp Quốc đã đón được Lý Phân về.
Lục Giai Giai cũng chạy ra ngoài xem.
Ngày nào Lâm Tú Hà cũng hốt phân nên trên người thối um, rất nhiều người không chịu được mùi thối trên người cô ta nên chen về phía khác, thế cho nên xung quanh cô ta trống ra rất nhiều chỗ.
Cô ta càng nhìn càng tức không chịu được, đợi đến khi Lục Nghiệp Quốc cõng Lý Phân vào cửa, cô ta nói với vẻ quái gở: “Chỗ chúng tôi có một quy tắc, khi vào cửa kêu cô em chồng ngồi xuống xỏ giày mới cho cô dâu, nhà họ Lục thương con dâu như vậy, không biết có quy tắc này không?”
Hiện trường yên tĩnh hẳn đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lục Giai Giai sững sờ, cô chưa từng biết về quy tắc này.
Tân lang xỏ giày mới cho tân nương còn có lý, sao còn có cả cô em chồng ngồi xuống xỏ giày mới cho tân nương nữa?
Sắc mặt của mẹ Lục lập tức đen như đít nồi.
Nuôi con gái lớn như thế, bà ta còn không nỡ kêu con gái mình ngồi xuống xỏ giày cho mình nữa kìa.
Xỏ giày cho cô dâu? Vớ vẩn, đừng nói là thôn Tây Thủy không có quy tắc đó, cho dù có cũng không có khả năng làm.
Cha Lục mang vẻ mặt không có cảm xúc nhưng ánh mắt lại u ám dọa người.
Trương Thục Vân run lên, chỉ sợ Lý Phân nhỏ nhen mà đồng ý.
Chủ yếu là thôn Tây Thủy không có quy tắc này, lúc trước khi cô ta vào cửa cũng là giường hỷ do Lục Giai Giai trải chứ không có gì mà em chồng xỏ giày cho.
Còn ngồi xuống xỏ giày nữa chứ, nghe cũng thấy quá sỉ nhục người, cho dù vào cửa ra oai phủ đầu cũng không phải làm chuyện này.
Nếu như em dâu thứ tư thật sự dám nhắc đến, chỉ sợ hôn lễ hôm nay không thành rồi, hai người đều sẽ bị quét ra khỏi cửa, tự sống một mình.
Mà ánh mắt của Tiết Ngạn và Lục Kính Quốc lại càng u ám hẳn đi.
Lý Phân ở trên lưng Lục Nghiệp Quốc nở nụ cười: “Gả đến đâu thì dựa theo quy tắc ở đó, nếu sau này tôi đã là người của thôn Tây Thủy thì cứ dựa theo quy tắc của thôn Tây Thủy, còn nữa, trí thức Lâm nói là quy tắc ở chỗ trí thức Lâm, mà quê chúng tôi cũng không có quy tắc đó.”
Lục Nghiệp Quốc thở phào một tiếng, anh ta không có khả năng kêu em gái ngồi xổm xuống xỏ giày cho Lý Phân.
Vào cửa, anh ta cởi giày, rửa chân cho Tiểu Phân còn được, nhưng không có khả năng đồng ý cho chuyện cố tình sỉ nhục em gái anh ta.
Mẹ Lục lườm Lục Nghiệp Quốc một cái, cười bảo: “Vào nhanh đi, lấy vợ mà con cũng không gấp, đứng ở cửa làm gì?”
Lục Nghiệp Quốc vui vẻ cõng Lý Phân vào phòng.
Lâm Tú Hà thì lại bị Trương Thục Vân kéo áo lôi ra ngoài.
Lục Giai Giai vô cùng hào hứng đi theo phía sau chuẩn bị nhận tiền, Lý Phân vừa ngồi lên giường đã cho cô một bao lì xì đỏ.
Lục Giai Giai cười như một đứa trẻ: “Cảm ơn chị tư.”
Lý Phân cười đáp lại.
Đợi trong phòng không còn ai, Lục Nghiệp Quốc mới lẻn vào: “Vợ, trí thức Lâm này thật sự không phải thứ gì tốt đẹp, lúc vào cửa làm anh sợ muốn chết, chỉ sợ em chịu lời khiêu khích đó của cô ta.”