Lý Phân đảo trắng mắt, nhéo tai Lục Nghiệp Quốc: “Em cũng không phải đồ ngốc, làm sao có thể làm loạn với cô ta được.”
Nhà họ Lục cho cô ta toàn bộ sự tôn trọng và thể diện, nếu như cô ta còn cố tình sỉ nhục cô em chồng, vậy đúng là nhân phẩm có vấn đề.
Lục Nghiệp Quốc cầm tay Lý Phân: “Vợ, hôm nay là ngày hai chúng ta kết hôn, em nhéo tai anh không tốt.”
“Đúng đúng.” Lý Phân vội vàng buông ra, ngày thường cô ta bị Lục Nghiệp Quốc chọc tức đã nhéo đến nghiện rồi, vậy mà nhất thời quên mất hôm nay là ngày lành.
Lục Giai Giai đỡ bụng đi lại gần Tiết Ngạn, nhưng anh đang bưng thức ăn, mùi khói dầu trên người vô cùng nặng.
Anh sợ cô ngã, giống như bình thường đặt bàn tay to ra sau lưng cô.
“Ọe…” Lục Giai Giai nhanh chóng che miệng lại, cô vốn muốn khoe lì xì một chút, nhưng bây giờ sợ quấy rầy tâm trạng của mọi người nên vội vàng chạy về phòng mình.
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai nhàn rỗi không có việc gì, lại chạy đi nói chuyện với Lý Phân.
Nói đến học hành, Lý Phân càng nhìn trúng Lục Hảo hơn: “Con bé này quá cố gắng, làm gì cũng không cần giáo viên nhắc nhở. Bài tập đã sớm làm xong, giáo viên ở trường học đều thích con bé, chỉ là đi học muộn…” nên chậm trễ rồi.
Lý Phân cũng biết một vài chuyện của Điền Kim Hoa, cô ta nói với vẻ chắc chắn: “Em gái, em yên tâm, sau này chị nhất định sẽ quan tâm đám trẻ.”
Lục Giai Giai gật đầu, cô thấy xung quanh không có người mới nhỏ giọng hỏi: “Chị Tiểu Phân, chị có từng muốn thi đại học không?”
Ánh mắt của Lý Phân thay đổi, sau đó cảm thán: “Bây giờ nào còn đại học gì đâu? Cho dù có thi vào đại học Công Nông làm sinh viên cũng cần phải có suất nữa.”
“Em cảm thấy sau này sẽ khôi phục kỳ thi đại học, chị nghĩ thử xem, quốc gia phát triển cần nhân tài, không đúng, cần rất nhiều nhân tài chứ, thi đại học là con đường nhanh nhất nhận được nhân tài, nói không chừng ngày nào đó sẽ khôi phục kỳ thi đại học, chị có thể ôn tập trước.”
Lý Phân nghĩ ngợi: “Em nói có lý, nhưng vẫn xa quá, sau này lại nói sau đi.”
Lục Giai Giai không nói thêm gì nữa, ngược lại bụng kêu rồi, gần đây cô bị Tiết Ngạn khống chế lượng thức ăn, đã sớm đói mốc meo lên cả.
Cô chạy ra ngoài tìm cơm lại sợ Tiết Ngạn không cho mình ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt viên chiên của Tiết Ngạn cách đó không xa.
Triệu Xã Hội nhìn thấy ánh mắt giống như con mèo nhỏ của Lục Giai Giai mà hơi nổi giận.
Tiết Ngạn cũng thật quá đáng, vợ mình đói mà cũng không biết.
…
Tuy rằng Triệu Xã Hội tức nhưng cũng không có cách nào cả, mà chỉ có thể đứng yên tại chỗ giận dỗi.
Nếu như anh ta có hành động gì, trong thôn chắc chắn sẽ nổi lên rất nhiều lời đồn đãi vô căn cứ.
Theo anh ta thấy, lúc trước Lục Giai Giai nên chọn anh ta, bây giờ muốn ăn gì thì ăn cái đó.
Nào giống như Tiết Ngạn, tự mình quản cơm, không cho vợ mình lấy đồ ăn.
Tiết Ngạn hơi dừng lại, thấy Lục Giai Giai nhìn chằm chằm không dời mới đi về phía cô, nhỏ giọng bảo: “Không phải em mới ăn hai cái bánh khô rồi sao?”
“…” Ánh mắt của Lục Giai Giai hoang mang, chột dạ bảo: “Nhưng em vẫn hơi đói.” Cô cũng không biết tại sao lại đói như thế, vừa há miệng là muốn chảy nước miếng rồi.
“Nhịn một chút đi, bây giờ em không thể ăn quá nhiều.”
“…”
Thai phụ bình thường ăn nhiều nhưng trên cơ bản đều là lương thực phụ, nhưng ngày thường Lục Giai Giai được ăn ngon, dinh dưỡng đầy đủ, còn ăn tiếp sẽ chỉ khiến đứa bé càng ngày càng to.
Tiết Ngạn hạ quyết tâm: “Em cố nhịn một chút, đợi đến trưa lại ăn cơm sau.”
“Rồi.” Trên thực tế Lục Giai Giai có hơi sợ sinh con, cô liếc mắt nhìn thịt viên ở cách đó không xa mà nuốt nước miếng.
Tiết Ngạn nhíu mày lại, đưa cho cô hai viên thịt với ánh mắt nặng nề, thấp giọng: “Đừng qua đây nữa.”
Lục Giai Giai: “…” Cảm thấy mình giống ăn xin.
Cô đi vào phòng mới chia cho Lý Phân một viên.
Lý Phân thuận tay nhận lấy nếm thử, cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ hình như vẫn chưa đến giờ cơm.”
“Ừm, em đói nên tìm Tiết Ngạn đòi đấy.” Lục Giai Giai ngồi lên cái ghế bên cạnh ăn miếng nhỏ.
Cô cúi đầu, hàng mi dài rậm, mấy ngày này cũng ăn đến hơi mập ra, trông tuổi lại càng nhỏ hơn. Ngược lại Lý Phân cảm thấy sau khi cô em chồng này gả đi càng ngày càng giống trẻ con hơn.