Triệu Xã Hội cố tình đi vào giúp đỡ, anh ta sáp đến bên cạnh Tiết Ngạn, nghiến răng nghiến lợi nhỏ tiếng nói: “Tiết Ngạn, anh thật quá đáng, Lục Giai Giai muốn ăn chút đồ mà anh cũng không cho, còn dùng tiền của vợ mình để mua xe đạp nữa, mặt mũi của cánh đàn ông chúng tôi đều bị anh làm mất sạch rồi.”
Tiết Ngạn chẳng đả động gì cả, giống như không nghe thấy gì hết.
Triệu Xã Hội tức muốn giậm chân, Lục Kính Quốc bất mãn đi đến trước mặt anh ta, đôi mày nhướn lên: “Một tên đàn ông như cậu dính vào người Tiết Ngạn làm gì?”
Cách gần như thế, không biết còn tưởng là tình địch của em gái anh ta.
Triệu Xã Hội: “…”
Anh ta khá sợ Lục Kính Quốc, người này giống với Tiết Ngạn thâm sâu khó lường, có thù tất báo.
Tiết Ngạn chỉ ra tay với người động chạm đến mình, nhưng Lục Kính Quốc thì khác, chỉ cần khiến anh ta không hài lòng thì anh ta sẽ ra tay.
“Anh ba, năm nay anh về sao?” Triệu Xã Hội cứng ngắc kéo khóe miệng.
Lục Kính Quốc vỗ vai Triệu Xã Hội: “Cậu xem, cậu thì có gì mà nói với tên đầu gỗ này, ngược lại không bằng nói chuyện với tôi, nhiều ngày không gặp như vậy, đã có đối tượng chưa?”
“Đang… đang xem mắt rồi…” Triệu Xã Hội cũng phiền muộn, bây giờ anh ta vô cùng hy vọng xuất hiện một cô gái mà anh ta thích, tốt nhất là có thể khiến anh ta quên đi Lục Giai Giai.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được.
“Vậy cậu phải tranh thủ đi, thằng tư đã kết hôn rồi, cậu muộn hơn nó quá lâu chỉ sợ sẽ bị người chê cười đấy.”
“…” Anh ta có thể muộn hơn Tiết Ngạn sao?
“Nếu đã nhàn rỗi không có việc gì làm thì qua đây chuyển bàn với tôi đi.” Lục Kính Quốc quay người đi đằng trước, Triệu Xã Hội chỉ có thể đi theo.
Gần đến trưa, người nhà họ Lục càng ngày càng nhiều, lúc này, có một bà cụ chống gậy, bên cạnh có một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi đi tới.
Mẹ Lục nhìn thấy người, trong đầu nghĩ ngợi nhưng không nhớ là có người thân thế này, bà ta đi lên: “Các người là?”
“Chúng tôi…” Đôi mắt của bà cụ không nhìn thấy, ngược lại bà ta có hơi ngại, ngón tay khô gầy sờ mái tóc đã bạc phơ một cái: “Chúng tôi là người thôn Nam Thủy, hôm qua đồng chí Lục nhà các bà tới nhà chúng tôi đưa thư, chúng tôi vô cùng biết ơn cậu ấy, hôm nay nghe nói nhà các bà có chuyện vui nên qua đây xem thử.”
Phương Nhu im hơi lặng tiếng liếc nhìn đám người rồi lấy một bao lì xì ra: “Đây là quà mừng của chúng tôi.”
“Sao có thể kêu các bà mừng quà được chứ? Chỉ là đưa một lá thư mà thôi.” Mẹ Lục vừa cười vừa đẩy về: “Lúc mấy đứa trẻ khác về nhà cũng đưa thư cho chúng tôi, thuận tay giúp một việc mà thôi.”
Hai nhà cũng không có bất cứ quan hệ gì, nhận quà sẽ có quan hệ ngay, hơn nữa đôi mắt của cô gái trẻ bên cạnh bà cụ đảo như bi, nhìn không giống người chỉ đơn thuần tới nhà bọn họ mừng quà.
“Tôi còn có chút việc bận, các bà ngồi đi, có thời gian tôi lại tới chào hỏi các bà.” Mẹ Lục nhấc chân rời đi đón người khác.
Bà cụ có hơi lúng túng, bà ta cũng là nghe theo kiến nghị của con gái, nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là lỗ mãng thật.
Hai nhà cũng chẳng có quan hệ gì cả, chỉ vì đưa một lá thư mà tới đây mừng quà, khó tránh khỏi người ta không nhận.
“Chúng ta đi thôi.” Bà cụ chống gậy định rời đi.
Bên này, Phương Nhu cuối cùng cũng tìm được Lục Kính Quốc, trong lòng cô ta thoáng kích động, nhấc chân đi qua đó: “Anh Lục, hóa ra anh ở đây.”
Lục Kính Quốc quay đầu, nhìn thấy Phương Nhu lại nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
Phương Nhu nhìn ra được Lục Kính Quốc cũng không chào đón cô ta cho lắm, trong đáy lòng cô ta lập tức như bị hắt một xô nước lạnh: “Em… em tới cảm ơn anh hôm qua đã giúp em đưa thư, điều kiện nhà bọn em không tốt cho lắm, gửi thư rất đắt, bọn em tính đợi khi nào anh về giúp bọn em mang một lá thư.”
Lục Kính Quốc gật đầu: “Khi nào viết xong thì kêu anh hai cô mang qua đây.”
“Ồ, vâng.” Phương Nhu cúi đầu, cô ta nhìn mũi chân mình.
Lục Kính Quốc thấy đã có người nhìn về phía hai người họ nên quay người rời đi.
“…” Phương Nhu đi về bên cạnh mẹ mình: “Mẹ.”
“Con bé ngốc nhà con, con đi đâu vậy?” Bà cụ duỗi tay nắm lấy cánh tay của Phương Nhu.
Mắt của bà ta không nhìn thấy, vừa rồi đứng nguyên tại chỗ đi không được mà ngồi cũng không xong.