“Nếu đã không có thì con bớt gặp cô ta đi, từ nay về sau đừng nói một câu nào với cô ta hết, không, con cũng đừng tiếp xúc với người nhà họ Phương.”
Mẹ Lục đè thấp giọng nói: “Thân phận này của con nói tốt cũng tốt, nói xấu cũng xấu, lỡ như cô gái trẻ người ta bị hủy hoại danh tiếng, đổ vạ cho con, chắc chắn sẽ có người khuyên con kết hôn, kết khi đó cô ta đòi thắt cổ, người nhà bọn họ lại cầu con, cầu xin cô ta, con nói xem với thân phận này của con có phải hy sinh bản thân không? Không hy sinh liệu có người nào nói nhân phẩm của con có vấn đề không?”
Lục Kính Quốc im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Con biết rồi.”
“Con biết cái con khỉ.” Mẹ Lục chửi một tiếng: “Tuy con thông minh nhưng ám tiễn khó phòng, hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, cho dù con có đầu óc đến đâu cũng chỉ có thể bị đẩy đi thôi.”
“Mẹ không nói, con có thể nhìn rõ được sao?”
…
Lục Nghiệp Quốc kết hôn, trong thôn có vài bà thím thích lo chuyện bao đồng, có người đợi lúc Lâm Phong không ở nhà mà chạy tới chỗ La Khinh Khinh ở đưa tin.
Trên chân của La Khinh Khinh vẫn bị trói dây thừng như cũ, tuy cô ả mang thai nhưng bụng vẫn không nhô lên, lúc này ánh mắt của cô ả dại ra, ngồi trên giường cũng không biết đang nghĩ gì.
“Trí thức La này, cô xem sao Lâm Phong vẫn còn giam cô như vậy chứ? Theo tôi thấy, giữa vợ chồng nào có thù qua đêm đâu, cô từ từ dỗ cậu ta đi.” Người phụ nữ này nói với giọng vui khi thấy người gặp họa.
La Khinh Khinh không hề có phản ứng.
Bà ta bĩu môi: “Ôi, hôm nay trong thôn cũng náo nhiệt thật, thằng tư nhà họ Lục kết hôn, cô có biết lấy ai không?”
Cuối cùng La Khinh Khinh cũng có phản ứng, cô ả quay đầu nhìn người phụ nữ đó, không nói một câu nào mà nhìn bà ta với vẻ mặt không có cảm xúc.
“Lấy trí thức Lý đó chứ ai, con người ấy hả, phải biết chấp nhận số phận, cô xem trí thức Lý này không chỉ có được công việc của nhà họ Lục mà còn gả cho thằng tư Lục, ai cũng biết đàn ông nhà họ Lục thương vợ, ngày hưởng phúc của cô ta vẫn còn nhiều lắm.”
Ngón tay của La Khinh Khinh hơi siết chặt lại, gân xanh trên cổ hơi lồi lên, cô ả nắm rơm trên giường ném về phía người phụ nữ đó: “Cút, bà cút ngay cho tôi.”
Lần này người phụ nữ đó tới là muốn nhìn thấy phản ứng này của La Khinh Khinh, bà ta cười: “Trí thức La, làm người phải biết xấu hổ, lúc trước nếu như cô an phận thì chính là một cô gái tốt trong sạch, nhưng ai kêu cô quyến rũ người này, quyến rũ người kia, thậm chí còn kêu con trai nhà chúng tôi trộm trứng gà cho cô, bản thân không biết xấu hổ thì đừng trách người khác không cho mình mặt mũi.”
Vì hai quả trứng gà đã khiến người phụ nữ này hoàn toàn ghi hận La Khinh Khinh.
“Bà!” La Khinh Khinh cắn môi, nước mắt của cô ả rơi xuống, sau đó ngồi nguyên tại chỗ không nói gì cả.
Người phụ nữ cười ha ha: “Xung quanh đây cũng có người đàn ông khác, ai còn tin mấy giọt nước mắt cá sấu này của cô, lúc trước cô vu hại cho thằng tư Lục, suýt chút nữa hủy hoại cả đời của người ta, bây giờ đều là tội cô nên chịu thôi.”
Bà ta chửi xong rồi quay người, không ngờ Lâm Phong lại đứng sau lưng bà ta.
Người phụ nữ đó chợt giật nảy mình, bàn tay vỗ lên lồng ngực: “Muốn chết à, làm bà sợ muốn chết.”
Bà ta lẩm bẩm, vòng qua anh ta rồi rời đi.
Hai người này đều không phải thứ gì tốt đẹp, bà ta cũng không ngờ Lâm Phong là tên đàn ông ti tiện như thế, La Khinh Khinh đã như thế mà anh ta vẫn một mực bảo vệ cô ả.
Đáng kiếp bị lừa, bị lợi dụng.
Lâm Phong đi vào thì thấy nước mắt của La Khinh Khinh, anh ta hừ lạnh: “Cô khóc cái gì? Khóc vì Lục Nghiệp Quốc kết hôn?”
“Cũng đúng thôi, lúc đầu cô cởi áo là muốn gả cho anh ta cơ mà, bây giờ anh ta đã kết hôn rồi, người khó chịu nhất chính là cô đi.”