Vai La Khinh Khinh run lên: “Anh nói lung tung gì thế? Trong bụng tôi còn mang thai đứa con của anh, làm sao có khả năng còn nghĩ đến Lục Nghiệp Quốc được?”
“Cũng đúng, người phụ nữ như cô có thể nghĩ đến rất nhiều đàn ông, Lục Nghiệp Quốc không được thi nhìn trúng Vương Chấn Quốc, nào có tên đàn ông cố định gì đâu?” Ánh mắt của Lâm Phong chợt hung dữ.
La Khinh Khinh lau nước mắt, cho dù bụng không lồi lên nhưng vẫn vuốt ve như cũ, cô ả đang nhắc nhở Lâm Phong.
Cô ả không thích Lục Nghiệp Quốc nhưng cô ả không cam tâm.
Lý Phân nào có lớn lên đẹp bằng cô ả, tại sao Lục Nghiệp Quốc thà lấy Lý Phân chứ không muốn lấy cô ả.
Còn cả công việc đó nữa, nếu cho cô ả, cô ả chắc chắn có thể an phận sống qua ngày với Lục Nghiệp Quốc.
La Khinh Khinh nhìn Lâm Phong: “Tôi đói rồi.”
Lâm Phong đột nhiên dùng sức nhéo mặt La Khinh Khinh: “La Khinh Khinh, tốt nhất cô nên an phận cho tôi, bằng không tôi thật sự sẽ hủy hoại cô!”
La Khinh Khinh nhanh chóng gật đầu.
Nhưng trong lòng cô ta lại hơi khinh thường, tên đàn ông không có bản lĩnh như Lâm Phong cũng muốn dùng đứa con để nhốt cô ta, thật nực cười.
Một khi có cơ hội cô ả sẽ đi, muốn kêu cô ả sống cả đời với một người đàn ông như vậy tuyệt đối không có khả năng!
…
Lục Giai Giai vừa tắm xong thì Tiết Ngạn cũng nấu xong cơm, cô mặc quần áo vào, lau khô tóc, để xõa bên vai rồi đi ra ngoài.
“Sườn kho tàu.” Tiết Ngạn chia sườn ra một phần, bọc phần còn lại vào, đưa phần nhiều hơn cho cha Tiết.
Lục Giai Giai vốn muốn chạy theo Tiết Ngạn một chuyến, vừa vặn định ăn cơm xong không cần đi tản bộ nữa.
Nhưng vừa cách Tiết Ngạn gần hơn một chút cô đã muốn nôn.
“…” Lục Giai Giai nhanh chóng chạy về phòng khâu áo.
Cô sinh con chắc hẳn vào tháng tám, khi ấy thời tiết nóng cho nên cô may quần áo mỏng.
Vì áo nhỏ nên hai ngày Lục Giai Giai đã may xong cái áo, cô cất vào trong tủ, định lúc gần sinh lại dùng nước nóng khử trùng sau.
Tiết Ngạn đi vào cửa: “Ăn cơm thôi.”
Lục Giai Giai quay đầy: “Đây.”
Tiết Ngạn cố tình hầm sườn thật mềm, Lục Giai Giai gắp một miếng.
Tuy tay nghề của anh không ngon bằng của mẹ Lục nhưng lại càng ngày càng ngon hơn, chưa đến một lúc Lục Giai Giai đã ăn hết một cái bánh.
Vừa định duỗi tay lấy thêm thì Tiết Ngạn nắm tay cô: “Uống hết bát canh rồi đi ngủ.”
Lục Giai Giai mím đôi môi hồng: “Nhà người ta đều là ăn càng nhiều càng tốt, tại sao em phải ăn ít như vậy?”
Tiết Ngạn nhìn cô: “Em thừa dinh dưỡng.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô trừng mắt nhìn anh một lúc, tức giận cầm bát lên uống canh, sau khi uống xong lại đặt về bàn, nổi giận đùng đùng rời đi.
Cô chui vào trong chăn giả vờ ngủ, định đợi khi Tiết Ngạn ngủ sẽ từ từ bắt nạt anh.
Tiết Ngạn rửa bát cọ nồi, sau đó phải nấu nước đi tắm, sau khi tắm xong còn phải giặt quần áo, bận rộn thẳng đến nửa đêm.
Lục Giai Giai đợi một lúc nhưng không thể chống đỡ được nên đã ngủ trước.
Tiết Ngạn làm xong mọi chuyện mới lên giường ôm Lục Giai Giai, tay đặt lên cái eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt của anh tối tăm u ám dừng ở một chỗ, có lẽ trời nóng nên rất nhanh anh đã đổ mồ hôi.
“Vợ này.” Anh nhỏ giọng nói bên tai Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không tỉnh.
Tiết Ngạn lại gọi một lúc, cuối cùng thì cô cũng mơ màng tỉnh lại.
Lục Giai Giai nhìn gương mặt to của Tiết Ngạn, ý thức trở về, cô cố tình lẩm bẩm: “Cơm tối ăn ít quá, em không có sức.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai nhéo tai Tiết Ngạn rồi định quay người nhưng một tay anh đã chặn được hành động của cô, sức anh lớn, cô hoàn toàn không có cách nào cử động.
Cô đảo tròng mắt: “Vậy ngày mai em muốn ăn thêm một cái bánh bao.”
“…” Tiết Ngạn dỗ cô: “Sáng ngày mai em muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Lục Giai Giai tươi cười rạng rỡ: “Thật sao?”
“Ừm, em ngoan ngoãn nghe lời.”
“…”
Sáng ngày hôm sau, Lục Giai Giai ăn hết một cái bánh bao, lại hào hứng lấy một cái khác.
Cô duỗi đũa tới định gắp sườn, Tiết Ngạn lại trở tay kẹp lấy đũa của cô: “Ăn bánh bao là được, sườn không được ăn nhiều.”
“…” Lục Giai Giai trừng mắt: “Tại sao không thể ăn? Tối hôm qua rõ ràng đã nói trước rồi mà.”
“Em muốn ăn bao nhiêu bánh bao cũng được nhưng chỉ có thể ăn bánh bao.”
“!” Lục Giai Giai ngơ ngác: “Anh lừa em.”