Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 626 - Chương 626: Tiết Ngạn Thật Quá Đáng 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 626: Tiết Ngạn thật quá đáng 2

Chỉ ăn mỗi bánh bao thì làm sao cô nuốt được?

“Không được mè nheo, đợi ăn cơm xong anh dẫn em đi khám thai.”

“…”

Lục Giai Giai nghiến răng nghiến lợi gặm hai miếng bánh bao, khô quá, không có một tí vị gì cả, cô tủi thân muốn khóc.

Tiết Ngạn bóc lột cô, thật quá đáng.

Ăn cơm xong, Tiết Ngạn rửa bát, lau bàn rồi lại đi gánh nước.

Toàn bộ quá trình đều nhìn anh, cô chỉ muốn khiến anh áy náy.

Nhưng hình như cũng không có tác dụng gì, ngược lại cơn giận của cô giảm xuống.

Hơn nữa trong quá trình này, cô phát hiện ra Tiết Ngạn rất mệt, toàn bộ việc trong nhà đều do anh làm hết, vừa mới kết hôn thì cô đã mang thai rồi.

Mỗi ngày nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, thật sự không nhịn được mới tìm cô.

Nhưng cô vẫn rất khó chịu, Tiết Ngạn quá đáng lắm!

Anh dẫn Lục Giai Giai tới phòng khám trong thôn khám thai.

Bác sĩ nam chẩn mạch, cách một lớp áo mỏng lại nhìn bụng của Lục Giai Giai.

“Sau này nghiêng về bên trái là chính, nằm về bên đó nhiều hơn, có lợi cho sinh đẻ.”

Thai vị của Lục Giai Giai hướng về sau, bụng chỉ nhô lên một chút, cũng không rõ ràng.

Tiết Ngạn kéo cô rời đi.

Bây giờ thai vị của cô có hơi không chuẩn, nhưng đến tháng thứ bảy thai vị mới cố định được, đến khi đó mới biết liệu có dễ xoay hay không.

“Anh sao thế? Không phải bác sĩ nói không sao rồi sao?” Lục Giai Giai chợt thấy hơi bất an.

Tiết Ngạn lấy lại bình tĩnh: “Anh chỉ đang nghĩ lúc em sinh thì ở nhà sinh hay là tới bệnh viện sinh?”

Lục Giai Giai cũng im lặng.

Điều kiện ở bệnh viện hiện tại cũng không tốt cho lắm, hơn nữa còn rất bẩn, cô cũng hơi mơ hồ.

Tiết Ngạn chạm lên tóc cô: “Em đừng lo mấy chuyện này, đến khi đó anh bàn bạc với mẹ là được.”

Lục Giai Giai nhìn bụng, đột nhiên hơi có triệu chứng lo âu trước khi sinh.

Tiết Ngạn đi làm, Lục Giai Giai ném những suy nghĩ vô dụng trong đầu đi, cô tới nhà họ Lục học may quần nhỏ.

Buổi trưa, anh hai của Phương Nhu là Phương Thiết đến nhà họ Lục, anh ta tìm Lục Kính Quốc, mẹ Lục trực tiếp đi ra ngoài.

Phương Thiết gãi đầu: “Đây là thư gửi anh cả tôi, làm phiền đồng chí Lục.”

“Không sao, đến khi đó tôi giao cho thằng ba là được.” Mẹ Lục nhận lấy.

Phương Thiết cũng không biết tìm chủ đề gì, anh ta lúng túng đứng đó, quay người định đi nhưng lại vì có chuyện khác nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.

Mẹ Lục: “Còn có chuyện gì sao?”

Phương Thiết chà ngón tay, sắc mặt đỏ bừng: “Tôi muốn hỏi bây giờ đồng chí Lục đã có đối tượng chưa?”

Mẹ Lục nhíu mày: “Bây giờ vẫn chưa, tôi vẫn chưa định kêu nó tìm đối tượng.”

“Vậy tôi biết rồi.” Phương Thiết vội vàng chạy đi.

Mẹ Lục mang thư về phòng rồi quay người đi ra ngoài.

Quả nhiên có người tới hỏi: “Đại Nha, người vừa mới tới nhà bà là ai thế?”

Mẹ Lục thuận thế giải thích: “Người nhà họ Phương thôn Nam Thủy, thằng ba với anh cả nhà họ Phương là chiến hữu, lúc về mang hộ thư cho mấy nhà nên cũng gửi qua cho bọn họ, còn không thấy sao, thằng hai nhà họ Phương lại viết một lá thư nhờ chuyển hộ đấy.”

“Hóa ra là thế, tôi còn tưởng các bà muốn kết hôn với nhà họ Phương chứ.”

“Cũng không thể nói lung tung được, bây giờ thằng ba chưa có đối tượng, cũng không có ý với bất cứ ai cả, đừng để đến lúc đó làm hỏng danh tiếng của con gái nhà người ta.” Mẹ Lục thở dài một tiếng, nói: “Tôi đã nói sớm rồi mà, nó phải lấy được người mà mình thích, hai người xem mắt không có ý nghĩa.”

“Đúng đúng, bà coi cái miệng của tôi này.”

Mẹ Lục ở bên ngoài truyền bá đủ rồi mới về nhà, Lục Giai Giai lại gần: “Mẹ, cô gái nhà họ Phương đó thật sự nhìn trúng anh ba con sao?”

“Cô ta nhìn trúng thì có ích gì? Thằng ba cũng không thích, cũng không thể giúp nhà bọn họ đưa một lá thư còn phải cho người ở bên cô ta được, trên đời này nào có đạo lý như thế.”

Sắc mặt của mẹ Lục đen như đít nồi: “Tuy mẹ không hỏi thăm tình hình nhà họ Phương nhưng mẹ cảm thấy không được, con nhìn xem, hôm qua nhà chúng ta với nhà bọn họ cũng không có quan hệ gì cả, chỉ đưa có mỗi lá thư mà chạy tới đây mừng quà, không có chừng mực một chút nào hết.”

 


Bình Luận (0)
Comment