Bà mai đi đến nhà họ Phương với vẻ sầu não, Phương Nhu đang nôn nóng ngồi trong sân đợi.
Anh cả tòng quân, tiền lương gửi về mỗi tháng lấy một phần ra cho mẹ Phương mua thuốc, một phần khác trợ cấp cho nhà dùng. Thời gian cô ta làm việc rất ít, trên cơ bản đều dựa vào trợ cấp của anh cả để sinh sống.
Chị hai cũng không đi làm mà ở nhà lo việc gia đình, cô ta thấy Phương Nhu đi qua đi lại: “Em gái, em đừng gấp, chị thấy hôn sự này rất có khả năng thành, dù sao anh ta với anh cả em cũng là chiến hữu, có giao tình sinh tử, lỡ như anh cả xảy ra chuyện còn có người chăm sóc em, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Nhưng thái độ của anh ấy với em…” Phương Nhu giậm chân, cảm thấy nói ra có hơi mất mặt.
Chị hai đảo tròng mắt, cúi đầu tiếp tục cho gà ăn.
Cô ta vô cùng hy vọng Phương Nhu có thể nhanh chóng gả ra ngoài, vì lúc mẹ Phương đẻ Phương Nhu khó sinh cho nên vô cùng thương yêu đứa con gái này, ngay cả hai anh trai cũng rất thương cô ta.
Trong nhà ngoại trừ lúc bận việc đồng áng ra thì chưa bao giờ để cô ta đi làm.
Tiền lương và trợ cấp của anh cả gần như tháng nào cũng hết nhẵn.
Vẫn nên gả nhanh ra ngoài đi, nhà họ Lục cũng có trợ cấp, đến khi đó Phương Nhu tự lấy một phần, chắc chắn sẽ sống tốt hơn bây giờ, trong nhà cũng có thể giảm nhẹ gánh nặng.
Chị hai trấn an: “Em gái, em cũng không kém hơn bất cứ ai cả, Lục Kính Quốc đó đã lớn tuổi, nói ra thì vẫn là anh ta hưởng lợi, có gì mà không bằng lòng chứ, thoải mái chút đi.”
Mẹ Phương không nhìn được nữa, bà ta chỉ có thể mò mẫm giặt quần áo, cảm thấy sự nôn nóng của con gái mình, bà ta thấp giọng bảo: “Gấp cái gì mà gấp, nhà gái thì nên bình tĩnh, thằng ba nhà họ Lục này nghe giọng cũng được, nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải gả cho cậu ta, thanh niên tốt trong thôn này còn nhiều lắm.”
Phương Nhu xoa góc áo, bất mãn đáp: “Mẹ, con chỉ nhìn trúng anh ấy thôi!”
Đang nói thì bà mai đi tới, bà ta nhìn nhà họ Phương mà nghĩ đến nhà họ Lục rồi lắc đầu.
Nói thật, điều kiện sống của nhà họ Lục tốt, cái ăn chỗ ở đều xếp hạng đầu trong thôn, tuy rằng Lục Kính Quốc lớn tuổi hưng anh ta cũng không phải vì kém nên mới ế.
Ngược lại bởi vì quá có bản lĩnh, nghe nói bây giờ đã làm đoàn trưởng rồi, còn tốt nghiệp cấp ba, thừa sức lấy được một cô gái có văn hóa ở thành phố, tại sao người ta phải lấy Phương Nhu.
Đừng nói là mẹ Lục không đồng ý, nếu như Lục Kính Quốc là con trai bà ta thì bà ta cũng không bằng lòng.
Phương Nhu nhìn thấy bà mai là đôi mắt sáng rực, vội vàng đi lên hỏi: “Thím, thế nào rồi?”
Ngại vì mặt mũi của cô gái trẻ nên bà mai cố tình bảo: “Tiểu Nhu, thằng ba nhà họ Lục này vẫn chưa muốn kết hôn, cháu đừng nghĩ đến cậu ta nữa, chỗ nào mà không có đàn ông, đến khi đó thím sẽ tìm một người tốt hơn cho cháu.”
Phương Như lập tức như bị hắt một xô nước lạnh, trái tim bị bóp chặt lại: “Anh ấy không muốn?”
“Tiểu Nhu, cháu nhìn đàn ông thôn chúng ta người nào cũng biết lo cho gia đình, gả cho một người lúc nào cũng ở bên cạnh mình cũng rất tốt, thím nhất định sẽ nói tốt cho cháu.”
“Có phải anh ấy không bằng lòng không?”
“…”
Bà mai cố nặn ra nụ cười: “Nam nữ bên nhau còn chú trọng vào ấn tượng đầu tiên.”
“Tại sao anh ấy không muốn?” Phương Nhu ép hỏi: “Thím, thím có hỏi anh ấy không?”
Loại chuyện mất mặt này sao mà hỏi được? Không bằng lòng chính là không nhìn trúng, bà mai cảm thấy tính cách của cô gái nhà họ Phương này quá bốc đồng, nụ cười trên mặt cũng không giữ được nữa mà thấp giọng nói: “Tiểu Nhu, hai người các cháu không có duyên, chuyện giữa nam với nữ quan trọng là ở hai bên, cháu hiểu ý của thím chứ?”
Sắc mặt của Phương Nhu càng ngày càng trắng bệch hơn, cô ta ngây người lẩm bẩm: “Tại sao anh ấy không nhìn trúng cháu? Cháu có chỗ nào kém hơn cô gái khác đâu? Hơn nữa cháu không chê anh ấy lớn tuổi, cũng không chê anh ấy quanh năm không ở nhà, thế này còn không được hay sao?”
Bà mai: “…”