“Cháu phải đi hỏi anh ấy!” Phương Nhu vòng qua bà mai đi về phía cửa.
Bà mai vội vàng kéo cô ta lại: “Cô gái trẻ như cháu đừng làm chuyện dại dột, người ta tổng cộng chỉ mới gặp cháu có hai lần, hai người cũng không có liên hệ gì cả, cháu đừng chạy tới trước mặt người ta hỏi tới hỏi lui, nếu như để lại tiếng đồn gì đó, cả đời này của cháu sẽ xong đó, ai bằng lòng lấy một cô vợ chạy tới nhà người đàn ông khác ép hỏi chứ.”
“Đúng đấy, Tiểu Nhu, con đừng chạy lung tung.” Mẹ Phương vội vàng đứng dậy, chân đá đổ cái ghế bên dưới: “Cậu ta không muốn thì không muốn thôi.”
Phương Nhu mím môi, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Bà mai lấy tiền của Phương Nhu ra trả cho cô ta: “Số tiền này thím trả cho cháu, nhà thím còn có việc nên đi trước đây.”
Sau khi bà ta rời đi, Phương Nhu ngồi trong sân với vẻ buồn bực không vui.
Cô ta nghĩ cả một tối, sáng hôm sau lại kêu anh hai gửi một lá thư qua đó.
Phương Thiết lại tới, mẹ Lục chán ghét đến cực điểm, người thông minh một chút đã sớm biết nên chặt đứt quan hệ rồi, nhưng hôm nay nhà họ Phương lại phái người tới.
“Đây vẫn là thư cho anh cả tôi, hôm qua có vài chuyện chưa nói.”
“Biết rồi.” Mẹ Lục lạnh lùng nhận lấy.
Nhà họ Phương chạy hết chuyến này tới chuyến khác, như thể giúp bọn họ đưa thư là nghĩa vụ của Lục Kính Quốc vậy.
Hôm qua còn tìm bà mai tới, hôm nay lại tới đưa thư, cũng không sợ để lại tiếng đồn cho mình à.
Phương Thiết cũng không phải đồ ngốc, nhìn ra được mẹ Lục không chào đón anh ta nên tìm một cái cớ đi nhanh.
Mẹ Lục đi vào phòng, Lục Kính Quốc đang làm ná thun cho cháu trai, vừa vót xong đầu gỗ, giờ đang mài khung bắn.
Mẹ Lục ném thư xuống trước mặt anh ta: “Xem đi, lại gửi thư, cũng không biết nói gì với anh cả của cô ta nữa, mẹ nói cho con biết, con bớt tiếp xúc với anh cả của cô ta cho mẹ, đặc biệt là đừng gây ra ân oán gì.”
Ánh mắt của Lục Kính Quốc nặng nề, thuận tay nhét thư vào trong hành lý, anh ta thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con trai mẹ không phải đồ ngốc, làm sao có thể để một cô gái dắt mũi mà đi được, chơi tâm nhãn với con sao, vẫn chưa ai có thể chơi lại được con đâu.”
Chẳng qua đối phương là con gái, lại là em gái của chiến hữu của anh ta, quá dễ hỏng danh tiết nên anh ta không muốn ra tay mà thôi.
“Con biết thì được.”
Lục Kính Quốc trở về mang đồ chơi cho các cháu trai trong nhà, thậm chí lúc lên núi đi săn còn dẫn bọn trẻ đi, Thạch Đầu với Chuyên Đầu vô cùng thích chú ba này.
Hôm ấy, Thạch Đầu và Chuyên Đầu cầm ná thun mới làm xong lên núi, đám trẻ xung quanh đều ngưỡng mộ.
“Thạch Đầu, chú ba của cậu thật thương cậu.”
Thạch Đầu ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi, chú ba tớ lợi hại lắm, chuyện gì chú cũng biết làm, chú còn nói sẽ làm súng gỗ cho tớ nữa, sau này tớ cũng muốn làm lính, bảo vệ quốc gia giống chú tớ.”
Những đứa trẻ khác nghe mà đôi mắt sáng lấp lánh.
Đại Sơn nhìn Thạch Đầu và Chuyên Đầu được vây ở chính giữa với ánh mắt mất mác.
Đại Phi nhìn ná thun mà phát thèm, nó đẩy Đại Sơn: “Không phải đó cũng là chú ba của mày sao? Mày đi hỏi xem có thể làm cho mày một cái ná thun không?”
Trong lòng Đại Sơn dao động, trước đây Thạch Đầu và Chuyên Đầu chơi khá thân với Đại Sơn, Chuyên Đầu đưa ná thun cho Đại Sơn với vẻ lưu luyến không nỡ: “Anh Đại Sơn, em cho anh chơi một buổi chiều đó.”
“Tốt quá rồi.” Đại Phi nhanh chóng cầm lấy.
Bé trai có ná thun là đuổi theo bắn chim, mẹ Lục đi làm về nhìn thấy cái ná thun trong tay Đại Sơn, bà ta liếc mắt nhìn nhưng chẳng nói gì cả.
Thạch Đầu sợ rụt cổ, cậu bé nói với Chuyên Đầu: “Chúng ta thảm rồi, vậy mà lại cho anh Đại Sơn chơi ná thun.”
Khóe môi Đại Sơn mím chặt lại, cúi đầu, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Thạch Đầu và Chuyên Đầu vốn tưởng rằng về nhà sẽ bị mắng nhưng mẹ Lục hoàn toàn không để ý đến bọn trẻ.
Bà ta bỏ Đại Sơn nhưng cũng không muốn giữa những đứa trẻ tiếp diễn sự lãnh đạm đó của bà ta.
Chỉ cần không lấy đồ của bà ta cho Đại Sơn thì tụi trẻ chơi với nhau bà ta cũng không quản.
Hôm nay Điền Kim Hoa lại bị mẹ Điền chửi, cô ta nổi giận bất bình, lại lải nhải với Đại Sơn: “Thằng ba nhà họ Lục về rồi, mua nhiều đồ cho đám trẻ hai phòng như thế, duy chỉ không có phần của mày, lão yêu bà nhà họ Lục đó không cần mày nữa, mày tốt xấu gì cũng là cháu trai của thằng ba, vậy mà nó thậm chí còn không nhìn mày lấy một cái.”