Thời tiết chuyển ấm, trên người Lục Giai Giai mặc áo lông, áo lông che phủ tốt, chỉ khiến người cảm thấy cô béo hơn trước, nếu không quan sát kỹ thì hoàn toàn không nhận ra.
Lục Giai Giai cúi đầu gắp mì, cô cho một ít giấm vào rồi nếm thử một miếng, đôi mắt lập tức sáng ngời, sau đó lại đổ thêm dấm vào mì, quay đầu nói với Tiết Ngạn: “Em mới phát hiện ra hóa ra ăn chua lại ngon như thế.”
Tiết Ngạn không thích ăn chua, nhìn mà ê hết cả răng.
Lục Giai Giai lại đổ thêm một ít vào mì, thường không ăn hết một bát nhưng bây giờ ăn hết một bát là vừa no.
Đòi mạng mà, Lục Giai Giai nghi ngờ sau khi cô mang thai dạ dày đã to ra, đợi sinh con rồi cô sẽ không béo thành quả bóng đấy chứ?
Cô còn trẻ, không có cô gái trẻ nào không yêu cái đẹp, vừa nghĩ đến bản thân sau này không gầy được nữa, trong lòng chẳng hiểu sao lại áp lực đến không thở nổi.
“Sao thế?” Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai cúi đầu.
Lục Giai Giai lắc đầu, tâm trạng không vui: “Em cũng không biết.”
Cô cảm thấy mình bệnh rồi, có khả năng là chứng lo âu trước khi sinh, hơn nữa bản thân cô không có cách nào khống chế được tâm trạng suy sụp.
Lục Giai Giai chợt thấy nhớ mẹ Lục vô cùng.
“Có anh ở đây, không cần sợ gì cả.” Tiết Ngạn đỡ eo Lục Giai Giai: “Anh có thể giải quyết hết, tin anh.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Hai người tới bệnh viện lớn nhất ở thị trấn, làm toàn bộ kiểm tra có thể làm.
Bác sĩ nữ nhìn bệnh án: “Đứa trẻ phát triển rất tốt, không có gì đáng ngại, có thể ăn có thể ngủ, cảm xúc thay đổi là hiện tượng rất bình thường. Bây giờ đã năm tháng rồi, đang là giai đoạn mấu chốt, phải chú ý an toàn trong ngày thường, đừng làm việc nặng, cũng đừng đi tới nơi đông người.”
“Còn nữa, rèn luyện nhiều thêm, ăn ít, chia thành nhiều bữa.” Bác sĩ nữ nhìn gương mặt núng nính của Lục Giai Giai: “Nhưng cũng đừng ăn quá nhiều, phòng ngừa quá thừa dinh dưỡng, ngày thường đi đường nhiều thêm, đến khi đó mới dễ đẻ.”
Thời buổi này nói quá thừa dinh dưỡng rất hiếm có, người nào cũng đói đến mức gầy tong teo.
Lục Giai Giai: “…”
“Nếu đói quá có thể ăn hoa quả, ăn nhiều rau, đậu… một chút, thịt thì cố hết sức đừng hấp thụ quá nhiều, nhớ hoạt động nhiều hơn thì không có trở ngại gì lớn.”
Tiết Ngạn gật đầu, anh cầm đơn xét nghiệm rồi dẫn Lục Giai Giai về thôn.
Hai người về đến thôn thì trời đã tối, Lục Giai Giai chạy cả một ngày vừa mệt vừa buồn ngủ, lúc đang nhóm lửa cho Tiết Ngạn thì ngủ mất.
Lúc cô nhóm lửa thấy buồn ngủ luôn rúc mình thành một cục, ngủ vừa thoải mái vừa ngon.
Tiết Ngạn bế người về phòng, sau đó tiếp tục nấu cơm.
Mang thai ăn cá tốt, Tiết Ngạn múc một bát canh cá và mấy miếng cá cho Lục Giai Giai.
Canh cá chống đói, cô ăn nửa cái bánh đã no, lại leo lên giường ngủ tiếp.
Buổi tối đói đến tỉnh, Tiết Ngạn giống như hôm qua pha một bát sữa mạch nha cho cô, anh thấp giọng bảo: “Uống nhiều nước sẽ không đói.”
Cô uống một bát sữa mạch nha xong cũng không ngủ được nữa mà hỏi Tiết Ngạn: “Anh muốn mấy đứa con.”
…
“Chỉ sinh một đứa này là được rồi.” Tiết Ngạn vỗ lên vai Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai mang thai đứa trẻ này rất khó, mới đầu bị dự báo sẽ sảy thai, cô nằm trên giường hơn một tháng không dám tùy tiện cử động, sau này lại thèm ngủ, bây giờ muốn ăn lại không thể ăn.
Vì đứa trẻ này mà cô đã đánh đổi rất nhiều, tuổi tác của cô vẫn còn nhỏ, dựa theo tương lai mà cô nói thì bây giờ cô hẳn vẫn đang đi học.
Lục Giai Giai không biết tại sao chút buồn bực trong lòng đó đều tan biến hết, trên thực tế cô rất sợ, rất lo lắng, nghĩ chỉ sinh một lần này thôi, ngược lại trong lòng đã thoải mái hơn hẳn.
Chí ít thì ở độ tuổi này cô chỉ muốn đẻ một đứa con.
Về phần tương lai còn muốn đẻ nữa hay không thì cô không biết.
“Em buồn ngủ rồi.” Có được đáp án mà mình muốn, Lục Giai Giai ngáp một cái.
Tiết Ngạn vỗ nhẹ lên vai Lục Giai Giai, trước đây hành động này đều là mẹ Lục làm, nhưng từ sau khi Tiết Ngạn phát hiện ra động tác này có thể khiến cô có cảm giác an toàn hơn, anh cũng quen vỗ như thế.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, Lục Kính Quốc sắp phải lên đường trở về, mẹ Lục và hai chị dâu thức đêm may cho anh ta mấy bộ quần áo.
Ngay cả Lục Giai Giai cũng may hai cái áo may ô cho anh ta.