Mẹ Lục nhìn Lục Kính Quốc, căng da mặt tươi cười: “Thằng ba, qua hai ngày nữa lên thị trấn chụp cái ảnh với mẹ đi, cả gia đình chúng ta chụp chung một bức.”
Động tác gấp quần áo của Lục Kính Quốc hơi dừng lại, sau đó quay đầu: “Ngày mai cuối tuần được nghỉ, có máy kéo chạy, mai đi luôn đi ạ.”
“Được.”
Buổi tối mẹ Lục lấy sổ tiết kiệm ra, dưới ánh đèn, bà ta cho Lục Kính Quốc nhìn: “Đây là tiền lương của con hết, tính hết vào cũng phải hơn hai nghìn, ba năm này, tiền lương của con với em gái con đều dùng hết sạch, cuộc sống tốt rồi lại từ từ bù về sau, thích ai thì cứ theo đuổi người đó, số tiền này cũng đủ làm vốn cưới vợ cho con rồi.”
Lục Kính Quốc nhíu mày: “Trước đây lúc con gửi thư về đã nói tiền năm nạn đói không cần bù về rồi mà, sau này trợ cấp gửi về mẹ muốn tiêu thế nào thì tiêu, sao còn góp lại cho con làm gì.”
“Tiêu cái gì mà tiêu, bây giờ cuộc sống tốt rồi, không tiêu nhiều tiền như thế, cha con cũng có công việc trên thị trấn, nhà chúng ta sống cũng không thảm đến thế.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt, lấy sổ tiết kiệm từ tay Lục Kính Quốc về: “Số tiền này con cũng không dùng đến, mẹ chỉ cho con xem thôi, đợi khi nào con cần, hoặc lúc nào lấy vợ thì mẹ đưa cho con.”
Lục Kính Quốc: “…”
“Mau ngủ đi, ngày mai lên thị trấn chụp ảnh.” Mẹ Lục mang sổ tiết kiệm rời đi.
…
Nghe nói được chụp ảnh, đám trẻ lại mặc bộ đồ đẹp nhất của mình vào.
Một buổi sáng lớn bé trong nhà chạy tới chỗ để máy kéo.
Đợi khi thôn dân tới thì chiếc xe đã gần đầy.
Thôn dân: “…”
Lục Giai Giai mang thai không thể ngồi được máy kéo nên chỉ có thể đi xe đạp.
Cô hào hứng nắm áo của Tiết Ngạn: “Đợi sau này con được một trăm ngày, chúng ta có thể đi chụp ảnh lưu niệm.”
“Ừm, nghe em hết.”
Lục Giai Giai vui vẻ.
Một gia đình lớn nhà họ Lục, sáu con người ai cũng tới hết, ngay cả Lục Dạ cũng được bế tới.
Thợ chụp ảnh nhìn rồi nói với mẹ Lục: “Các bà phải thêm tiền.”
Mẹ Lục trừng mắt: “Thêm bao nhiêu.”
“Các bà đông người như thế nhất định phải dùng phim to, phim nhỏ thì không nhìn rõ người, rửa ảnh cũng đắt hơn bình thường một đồng.”
Mẹ Lục kinh hãi: “Đắt hơn một đồng á, ông cướp tiền đấy à, sao có thể nhiều như vậy được? Tiền phimn to chúng tôi cũng mua rồi, lại còn đắt hơn một đồng nữa? Không phải đều như nhau cả hay sao?”
“Các người đông người quá, độ khó chụp ảnh lớn đó.”
Trương Thục Vân cũng đi lên: “Đắt hơn một đồng là đắt quá rồi đó, chúng tôi đông người nhưng ảnh ông đưa cho cũng tôi cũng chỉ to đến thế thôi.”
Trịnh Tú Liên và Lý Phân cũng đi tới.
Thợ chụp ảnh: “…”
Dưới một phen giáp công của mẹ Lục, cuối cùng giá tiền giảm xuống, chốt lại là đắt hơn bình thường năm hào.
Lần này là chụp ảnh chung chân chính, toàn bộ người nhà họ Lục đều có mặt.
Nhờ phúc của Lục Giai Giai mà Tiết Ngạn thành công được chen vào chính giữa thế hệ trẻ.
Mà Lục Giai Giai thì đứng sau mẹ Lục, Tiết Ngạn đứng phía sau cô.
Gần như các ông chồng đều đứng sau vợ mình.
Cha Lục cũng thiên vị đứa con trai thứ ba quanh năm không có ở nhà nên kêu Lục Kính Quốc đứng phía sau mình.
“Cười hết lên, tôi đếm ba hai một thì mọi người cùng cười nhé.” Thợ chụp ảnh chui vào phía sau khăn đỏ.
Nghe sự chỉ huy, một luồng sáng trắng lóe lên.
Ngày hai mươi ba, tháng ba, năm một chín bảy lăm, dương lịch.
Tất cả mọi người đều có mặt, bình an vô sự.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn cũng chụp một bức ở giai đoạn mang thai.
Cũng là ngày hai mươi ba, tháng ba, năm một chín bảy lăm, thai nhi đã được năm tháng.
“Một tuần sau tới lấy nhé.” Thợ chụp ảnh viết một biên lai, mẹ Lục cắn răng đưa tiền trả.
Ở thời đại sống được là tốt lắm rồi này chụp ảnh thật sự rất xa xỉ, nếu không phải vì quanh năm Lục Kính Quốc không ở nhà thì mẹ Lục cũng không nỡ tốn nhiều tiền như thế chụp ảnh.
“Nếu đã tới rồi vậy tới nhà ăn ăn cơm đi, con mời.” Lục Kính Quốc thấp giọng bảo.
“Ăn cái cục cứt, cái thứ phá nhà không biết sống này.” Mẹ Lục đánh một cái vào gáy anh ta: “Ở nhà có thịt còn cả ngày nghĩ ăn bên ngoài, về nhà ăn cơm cho mẹ.”
Lục Kính Quốc nở nụ cười.
Mẹ Lục bĩu môi, biết lại mắc mưu của thằng nhãi này rồi.