Qua một lúc thì Lục Giai Giai tỉnh lại, cô híp mắt nhìn thấy Tiết Ngạn, mím môi, vừa định cầu an ủi thì phát hiện ra họng mình vô cùng khàn: “Nước… uống nước…”
Trịnh Tú Liên vội vàng bưng nước nóng bên cạnh mình qua, Tiết Ngạn đỡ Lục Giai Giai nửa ngồi dậy.
Lục Giai Giai uống được nửa bát nước, ý thức mới dần hồi phục, lúc cô hôn mê, nửa người tới đau đến mất cảm giác, bây giờ bắt đầu tê dại khó chịu.
Lục Giai Giai mím môi, vừa định tiếp tục.
Tiết Ngạn chạm lên trán cô, thấp giọng bảo: “Sau này không đẻ nữa, đẻ một đứa là được rồi.”
Nói cả lời mà cô muốn nói ra rồi, Lục Giai Giai gật mạnh đầu, cô nắm ngón tay anh, khàn giọng đáp: “Đau lắm.
Cô thậm chí không dám nhớ lại.
“Ngoan, sau này sẽ không còn đau như vậy nữa.” Tiết Ngạn vỗ nhẹ vào lưng Lục Giai Giai dỗ cô, một bàn tay khác đặt lên thái dương cô: “Không sao, sẽ không để em đẻ nữa.”
Lục Giai Giai được dỗ ngược lại có tinh thần hơn, cô mềm mại dỗ lại anh: “Tiết Ngạn, anh thật sự là đối tượng tốt nhất trên đời này.”
Đôi mắt của Tiết Ngạn cay xè, Lục Giai Giai còn trẻ như vậy đã sinh con cho anh, người chịu khổ chịu tội mười tháng đều là cô.
Anh chỉ nói không cho cô đẻ nữa mà cô đã cho rằng anh tốt nhất, Tiết Ngạn cảm thấy mình không có tư cách đó.
“Đúng rồi, con đâu?” Lục Giai Giai sững sờ, lúc này mới nhớ đến đứa trẻ mà mình vừa đẻ.
Cục bông mà cô sinh ra đâu?
Trương Thục Vân ở cách đó không xa nghe thấy tiếng của Lục Giai Giai, vội vàng bế vào: “Em gái, con ở đây.”
Đứa bé mới chào đời vừa mềm vừa nhỏ, nó hé miệng giống như đang ngáp.
Lục Giai Giai nửa ngồi dậy, đôi mắt cô rất sáng, duỗi tay chọc vào cái mũi nhỏ của em bé.
Cục bông lắc cái đầu giống như một ông cụ.
“Nó cử động kìa.” Lục Giai Giai rất tò mò về sinh mệnh mà mình đã sinh ra, loại cảm giác này không có cách nào miêu tả, chỉ cảm thấy rất thích.
“Nó rất nhỏ, tay cũng rất nhỏ, chân cũng rất nhỏ, quần áo mà em may chắc nó có thể mặc được rồi.” Lục Giai Giai lại nhấn vào lòng bàn tay của em bé.
Đứa bé hơi hé miệng, ngón tay nhỏ nắm lấy một phần nhỏ ngón cái của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai càng kích động hơn, giang tay định ôm cục bông.
Tiết Ngạn duỗi tay phủ lên mu bàn tay của cô, toàn bộ bàn tay của cô đều nằm trong tay anh, anh mím môi: “Em nghỉ ngơi trước đi, nó quá nặng, rảnh sẽ để em ôm nó.”
“Bây giờ em rất rảnh.” Lục Giai Giai nóng lòng muốn thử.
Nét mặt Tiết Ngạn hơi thay đổi: “Anh học cách bế con trước, em nhất định phải nghỉ ngơi trước đi, lát nữa còn phải ép bụng nữa.”
“!” Lục Giai Giai trừng to mắt nhìn Tiết Ngạn: “Ép bụng gì?”
Cô cảm thấy mình lại hơi yếu đi rồi, thậm chí đầu còn choáng váng.
“Em gái, em đừng sợ, ép bụng chỉ là để em hồi phục nhanh nhất có thể, không đau tí nào đâu.” Trương Thục Vân vội bảo.
Lúc trước sinh con cũng nói như thế, nói rặn một cái là ra, kết quả đau đến mức cô chỉ hận không thể chết luôn cho rồi.
Lục Giai Giai chậm rãi nằm về giường.
Rõ ràng đã biết đáp án nhưng cô vẫn phải hỏi một lần để an ủi bản thân: “Có thể không ép bụng được không?”
“Sao có thể không ép bụng được? Không ép bụng sẽ bệnh nặng.” Mẹ Lục bưng một bát canh gà vào, bà ta liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, ý bảo anh cút qua một bên trước.
Tiết Ngạn đứng dậy định nhận canh gà: “Để con cho cô ấy ăn.”
“Lúc này đừng có giành nhau nữa, con qua xem em bé trước đi.” Lục Giai Giai vừa mới sinh xong, cần người có kinh nghiệm như bà ta chăm sóc.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cục bông giống như ông già nhỏ kia, anh híp mắt, cảm thấy chẳng có gì để xem.
Vừa không thơm như vợ anh, vừa không đẹp bằng vợ anh, còn là con trai.
Mẹ Lục đút một bát canh gà cho Lục Giai Giai uống, bên ngoài bà đỡ cũng uống một bát canh gà rồi đi vào trong.
Bà ta đỡ đẻ cho nhiều đứa trẻ như thế, nhưng chưa từng nhà nào thoải mái và hào phóng như lần này.
Mới đầu cho mười đồng tiền, còn được uống một bát canh gà, bà đỡ đi vào, xắn ống tay áo: “Con gái, cháu đừng sợ, ép bụng nữa là xong, không đau tí nào.”
“…” Lục Giai Giai chỉ có thể chọn tin bà ta.
Cô nhìn bà đỡ ấn lên bụng mình.
Vừa dùng sức đã “á!”
Ngón tay của Lục Giai Giai nắm chặt ga giường, đôi mày nhíu chặt lại.
Ai nói không đau? Lừa người!