Lục Giai Giai cảm thấy giống như có thứ gì đó quấy ở trong bụng, đau đến mức cô chỉ hận không thể đẩy bà đỡ ra.
“Con gái, cháu yên tâm, mấy thôn này phần lớn đều là tôi đỡ đẻ hết, có thể nói tôi là người có kinh nghiệm nhất, cháu có lên bệnh viện trên thị trấn thì bọn họ cũng chưa chắc đã ấn giỏi bằng tôi đâu.”
“…” Đây không phải vấn đề kỹ thuật mà là vấn đề đau nhé.
Tiết Ngạn ở bên cạnh luống cuống tay chân, anh nắm ngón tay của Lục Giai Giai, Lục Giai Giai bấu vào lòng bàn tay anh.
Quá đau, Lục Giai Giai cào lên mu bàn tay của Tiết Ngạn.
Lúc nào đau quá không chịu được là cô lại cào anh một cái.
…
Tin Lục Giai Giai sinh con đã truyền khắp thôn, Lục Thảo phưỡn cái bụng ở bên cạnh nghe ngóng.
“Người nhà họ Tiết và nhà họ Lục đều tới hết, vây thành một đoàn thế này, nghe nói con bé nhà họ Lục có phúc lắm, bốn tiếng đã đẻ được con rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi.”
“Đứa trẻ này có phúc, mẹ ruột lớn lên xinh đẹp lại có văn hóa, các bà nhìn Tiết Ngạn mà xem, vô cùng siêng năng, tôi thấy đứa trẻ này không phải chịu khổ, có số hưởng phúc đấy.”
“Các bà nói con bé nhà họ Lục lớn lên xinh đẹp như thế, Tiết Ngạn lớn lên cũng không kém, đứa con mà bọn họ đẻ ra sẽ trông thế nào? Đúng rồi, nói là sinh con trai hay sinh con gái thế?”
“Không biết, bây giờ đang ở nhà họ Tiết hết, không ai ra ngoài truyền lời cả.”
Lục Thảo nghe mà lầm bầm, mặt Lục Giai Giai láng mịn như thế chắc chắn là đẻ con gái rồi.
Cô ta xoa bụng, đột nhiên vô cùng hy vọng sinh được một đứa con trai.
Cô ta đẻ con trai mà Lục Giai Giai thì đẻ con gái, vậy cô ta mạnh hơn Lục Giai Giai rồi.
Lục Thảo đi về nhà, bây giờ bụng cô ta to nên rất bất tiện, đi được vài bước đã đổ mồ hôi.
“Châu Văn Thanh, anh đã nấu cơm chưa?” Lục Thảo đi vào cửa.
Châu Văn Thanh đang ngồi trong sân ngây người, anh ta nhìn thấy Lục Thảo lập tức dời tầm nhìn đi với vẻ chán ghét: “Bây giờ vẫn còn sớm, nấu cơm cái gì?”
“Tôi đói rồi.” Bây giờ bụng cô ta rất to, làm gì cũng bất tiện hết.
Đầu cô ta đã rất lâu rồi chưa gội, trên người bốc ra mùi mồ hôi chua lét, vì mang thai nên còn hơi sưng lên.
Lục Thảo vừa lại gần Châu Văn Thanh, anh ta đã dịch ra chỗ khác với vẻ chán ghét: “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, người ta mang thai chẳng ăn được thứ gì mà cô mang thai còn ăn lắm hơn heo, lương thực trong nhà đều bị cô ăn hết sạch rồi.”
“Anh!” Lục Thảo siết nắm đấm, nếu là trước kia, cô ta đã sớm đấm Châu Văn Thanh rồi, nhưng bây giờ bụng cô ta to, hoàn toàn không đánh lại được Châu Văn Thanh.
“Rốt cuộc anh có đi nấu cơm không hả? Nếu anh không nấu cơm, tôi sẽ ra ngoài làm loạn, không phải anh muốn về thành phố sao? Nếu danh tiếng quá xấu cũng không về được thành phố đâu.”
Châu Văn Thanh liếc mắt nhìn sắc trời, bản thân anh ta quả thật cũng đói rồi nên đi vào nhà bếp.
Lục Thảo chê anh ta đi chậm nên đẩy vào lưng anh ta một cái, Châu Văn Thanh theo bản năng vung tay, bất cẩn đánh vào bụng Lục Thảo.
Cả người Lục Thảo run lên, sau đó gào lên: “Đau, Châu Văn Thanh, cái thứ lòng dạ độc ác không biết xấu hổ nhà anh, tôi đã mang thai rồi mà anh còn đánh vào bụng tôi.”
“Không phải chỉ bất cẩn đánh một cái thôi sao?” Châu Văn Thanh đi vào nhà bếp đã sụp một nửa.
Lục Thảo lại cảm thấy bụng càng ngày càng đau, cô ta vốn đã đến kỳ dự sản, bây giờ bị Châu Văn Thanh đánh một cái cảm thấy trong bụng như sóng cuộn biển gầm.
Cô ta thiếu dinh dưỡng nên sắc mặt nhợt nhạt, chân cũng sưng to một vòng, đứng không nổi mới bám vào tường ngồi xuống đất, vô lực gọi: “Châu Văn Thanh, Châu Văn Thanh….”
“Cô muốn chết à, gọi cái gì mà gọi?”
“Tôi có khả năng sắp chết rồi, anh mau đi tìm bà đỡ đi…” Lục Thảo thở dốc và gọi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô ta đã túa đầy mồ hôi.
Châu Văn Thanh sững sờ, anh ta đi ra khỏi nhà bếp, nhìn Lục Thảo ngồi trên mặt đất: “Cái gì… sắp đẻ rồi…”
“Mau đi đi!” Lục Thảo nắm chặt áo mình, gân xanh trên cổ nổi lên: “Tôi không chịu được mất, đau quá!”
Cô ta thấy Châu Văn Thanh còn đứng ngây người ra đó mới tức điên lên chửi: “Thằng khốn nạn chó má nhà anh, tôi không nên lấy anh, không nên đẻ con cho anh!”
Châu Văn Thanh lập tức bất mãn: “Tôi kêu cô gả cho tôi sao? Tôi kêu cô đẻ con cho tôi sao?”
Từ đầu đến cuối anh ta chưa từng muốn lấy Lục Thảo, cũng chưa từng kêu cô ta sinh con.