Kết quả, từ đầu đến cuối Lục Thảo đều tính kế anh ta, ngược lại giờ biến thành lỗi của anh ta.
Đôi mắt của Lục Thảo đỏ gay: “Anh còn không mau đi tìm bà đỡ, mau đi đi.”
Châu Văn Thanh chậm rãi đi ra khỏi cửa, anh ta nhìn xung quanh rồi đi về phía nhà bác gái cả Lục.
Lục Thảo là từ phòng cả nhà họ Lục mà ra, bọn họ cũng không thể mặc kệ.
“Cái gì? Tiểu Thảo sắp đẻ!” Bác gái cả Lục luống cuống.
Châu Văn Thanh chậm rãi đáp: “Cô ta với Lục Giai Giai mang thai cùng lúc, hôm nay Lục Giai Giai cũng sinh rồi.”
Bác gái cả Lục tức muốn xỉu: “Vậy cậu còn không mau đi đón bà đỡ đi.”
Tìm bà đỡ không thể không có tiền, Châu Văn Thanh bĩu môi: “Con cũng không biết nhà bà đỡ ở đâu, biết đi đâu mà tìm?”
Bác gái cả Lục: “…”
….
Lục Giai Giai vừa đè bụng xong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thì giọng của bác gái cả Lục truyền từ bên ngoài vào.
“Tôi tìm bà Lưu, Lục Thảo cũng sắp sinh rồi, có thể kêu bà ấy đi đỡ đẻ ngay bây giờ được không?” Bác gái cả Lục gấp đến mức giậm chân.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn Lục Giai Giai vô lực mà nhíu mày: “Ép bụng một lần vẫn chưa được, sau nửa tiếng có lẽ vẫn phải ép thêm lần nữa?”
Lục Giai Giai: “…”
Bà đỡ gật đầu: “Vậy bên ngoài…”
Ánh mắt của mẹ Lục nặng nề, bà ta đi ra khỏi cửa.
Bác gái cả Lục thấy bà ta lập tức nói: “Bà đỡ đâu, Tiểu Thảo cũng sắp đẻ rồi, kêu bà ta đi trước…”
“Chị cả, thai đầu đều sẽ đẻ rất lâu, những bà đỡ khác ở thôn chúng ta cũng cách rất gần, chẳng qua chỉ mười mấy phút mà thôi, tôi kêu Cương Quốc đi cùng với chị.”
“Không phải kỹ thuật của bà Lưu tốt nhất sao? Kêu bà ta…”
“Không được, bà Lưu là người mà chúng tôi đã tìm trước từ lâu, mấy ngày nay cũng đưa không ít đồ qua chỉ để đặc biệt nhờ bà ấy đỡ đẻ cho con gái tôi, nếu không có bà đỡ khác rảnh tay thì tôi sẽ kêu bà ấy qua, nhưng nếu có bà đỡ khác, con gái tôi đang phải ép bụng, tôi không thể lấy nó ra mạo hiểm được.”
Ép bụng không tốt sẽ để lại di chứng, còn nữa, tại sao bọn họ lại trực tiếp cho bà đỡ mười đồng, đây là tiền lương một tháng của thằng cả, chính là vì muốn Lục Giai Giai đẻ xong không để lại di chứng.
Nói cách khác, nhà bọn họ mời bà Lưu đến để đặc biệt đỡ đẻ cho Lục Giai Giai, mua đứt luôn.
Mẹ Lục vẫy tay: “Thằng hai, dẫn bác cả mày đi tìm nhà bà đỡ trong thôn đi.”
“Vâng.” Lục Cương Quốc nhanh chóng đi tới: “Bác cả, chúng ta mau đi thôi.”
Bác gái cả Lục mấp máy môi, trong lòng bà ta hơi dị ứng nhưng cũng chỉ có thể đáp: “Được.”
Nửa tiếng sau, Lục Giai Giai lại ép bụng thêm lần nữa, cô đau đến phát khóc.
Đứa bé cũng khóc theo, lộ ra cái lợi màu hồng, khóc còn vang hơn cả Lục Giai Giai.
Khóc mà Lục Giai Giai cũng không tiện khóc nữa.
…
Lục Thảo không hiểu, đợi khi bà đỡ tới nhà thì cô ta đã gào đến mức gần như không còn sức nữa.
Bà đỡ nhìn tình hình của cô ta: “Còn sớm, đi luộc mấy quả trứng gà, bằng không lát nữa không có sức sinh con.”
“Nhà chúng tôi không có trứng gà.” Châu Văn Thanh nói thẳng.
Đợt mùa đông nuôi mấy con gà đều chết hết, nào có trứng gà gì đâu?
Bà đỡ: “…”
Bà ta đi đến bên cạnh, có hơi không chịu nổi mùi trên người Lục Thảo.
Bác gái cả Lục ở bên cạnh nói: “Nhà chúng tôi có trứng gà, để tôi về lấy.”
Chị dâu cả nhìn thấy bác gái cả lấy mười mấy quả trứng gà trong nhà đi mà đôi mày nhíu chặt lại.
Nhưng khó khăn nổi Lục Thảo đang ở quỷ môn quan, cô ta cũng không tiện nói gì cả.
Chỉ là sau này Lục Thảo ở cữ cũng không thể luôn móc tiền móc đồ trong nhà cho cô ta được.
Sau khi Lục Giai Giai bị ép bụng cũng mệt đến mức không mở nổi mắt, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức rồi, nhắm mắt cái rất nhanh đã ngủ mất.
Ngay cả trên người dính cũng không kịp để ý.
Cha Lục và mẹ Lục không nỡ đi nên ở trong phòng đông để trống.
Hiện giờ thời tiết nóng, cầm cái quạt phe phẩy là có thể ngủ, thuận tiện đến không thể thuận tiện hơn.
Cha Tiết nhìn rồi nói: “Hay là tối nay cha ở nhà bếp trước nhé.”
Tiết Ngạn: “…”
“Ông thông gia, ông cứ về trước đi, ngày mai lại tới sau, còn nữa, ở đây cũng không cần đến ông.” Mẹ Lục phất tay.
Chăm sóc Lục Giai Giai không cần đến cha Tiết, nấu cơm… ai mà ăn được, cha Lục nấu còn ngon hơn ông ta.