“Con đợi nhé, mẹ đi lấy tổ yến cho con.” Mẹ Lục chạy nhanh ra ngoài, Tiết Ngạn ở bên này cũng đã thay tã xong cho cục bông.
Cục bông đá chân, tiếp tục khóc.
Tiết Ngạn nhíu mày, anh đã thay xong tã cho nó rồi, sao còn khóc nữa?
Con gái khóc cũng thôi đi, sao con trai lại điệu như thế?
“Tiết Ngạn, anh bế qua đây cho em xem với.” Đôi mắt của Lục Giai Giai rất sáng.
Sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức đắng nghét, anh rất chậm rãi bế cục bông lên nhưng động tác đã hơi thành thạo hơn vừa rồi một chút.
Đôi cha mẹ tay mơ này tốn mất một lúc cuối cùng cũng bế được cục bông.
Ngược lại đứa trẻ rất nể mặt, Lục Giai Giai vừa ôm đã không khóc nữa.
Tiết Ngạn: “…”
“Ưm…” Cục bông nhúc nhích người.
Lục Giai Giai nhẹ nhàng vỗ đứa bé, nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi ngẩng đầu bảo: “Em thấy nó lớn lên rất trắng, hay đặt biệt danh là Bạch Đoàn đi.”
Tiết Ngạn vẫn cúi mắt nhìn như cũ, anh không để ý bảo: “Gọi gì cũng được.”
Bạch Đoàn a a hai tiếng, cánh tay nhỏ vung lên.
“Anh xem, nó cũng rất thích.” Lục Giai Giai vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười thành vầng trăng khuyết, lấp lánh ánh sao.
Khóe mắt của Tiết Ngạn hơi nhếch lên.
“Đừng bế con vội, ăn tổ yến đi đã.” Mẹ Lục đi vào trong.
Đứa bé rất nhanh sẽ đói, lát nữa sợ là sẽ đòi bú sữa.
Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn đặt ở chân giường, một cánh tay chặn lại, phòng ngừa đứa bé rớt xuống, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn nó ngủ.
Lục Giai Giai cũng đói rồi, tổ yến có hơi ngọt, cô ăn vài phút là hết, mẹ Lục lại bưng một bát canh cá và cháo vào cho cô.
Lục Giai Giai ăn xong đã có sức hơn, mẹ Lục lại cho cô xuống giường đi lại.
Sau khi cô nằm về giường, Tiết Ngạn đi ra ngoài bưng cơm vào, như vậy vừa có thể nhìn thấy Lục Giai Giai vừa có thể nhìn thấy Bạch Đoàn.
“Tiết Ngạn, anh không cần nhìn con đâu, em trông nó là được rồi.” Lục Giai Giai chậm rãi bò qua, nhẹ nhàng bế Bạch Đoàn dịch về chỗ mình.
Tiết Ngạn thấy cô tập trung tinh thần lên người đứa trẻ, thấp giọng bảo: “Nó vừa ị xong, thối lắm, có khả năng anh vẫn chưa lau sạch đâu.”
Lục Giai Giai: “…” Cô cần hay không cần đây?
“Để anh trông nó là được, em đi ngủ một lúc đi.”
“Oa!” Bạch Đoàn đạp chân lại khóc.
“Lại tè nữa.” Tiết Ngạn đặt bát xuống, đi lên, anh biết Lục Giai Giai thích sạch sẽ, bàn tay to đón lấy Bạch Đoàn, mở thảm lông ra nhìn tã.
Lục Giai Giai cũng sáp tới nhìn, cô sững sờ: “Không tè mà.”
Không tè thì khóc cái gì?
Tiết Ngạn có hơi khó hiểu, mẹ Lục từ bên ngoài đi vào nhìn thấy: “Đói đấy.”
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đưa mắt nhìn nhau.
Lục Giai Giai vừa mới có con, cộng thêm còn trẻ nên cô sững sờ, có hơi xấu hổ: “Anh ra ngoài trước đi, em phải cho con ăn.”
“!” Tiết Ngạn nhíu chặt mày lại, do dự một lúc rồi đi ra ngoài với bản mặt tối tăm.
Xác định rồi, là giành vợ với anh.
Lần đầu tiên Bạch Đoàn ăn cơm, ngón tay nắm lại, nó nhắm mắt chỉ muốn bú, Lục Giai Giai cực kỳ thích đứa trẻ trước mặt này, ngón tay sờ nhẹ lên gò má nó.
“Mẹ, khi nào nó mới trở nên dễ nhìn thế?” Lục Giai Giai ngẩng đầu hồi.
“Phải một tuần mới có sự thay đổi, bây giờ con vẫn chưa có sữa, trước cứ để nó bú vậy đi, mẹ đút tí sữa bột mạch nha cho nó.” Mẹ Lục dọn tã, nói tiếp: “Thằng nhỏ đủ ưa nhìn rồi, con không biết lúc trước khi sinh anh cả con còn xấu hơn, lớn lên rồi mới ưa nhìn.”
Bạch Đoàn nhỏ lẩm bẩm, không biết là bất mãn hay là ăn không thoải mái.
Ăn no rồi thì ngủ, mẹ Lục bế nó đến bên cạnh: “Thằng bé ngủ rồi, con cũng ngủ đi, bằng không đợi đến tối là loạn lắm.”
Lục Giai Giai chỉ có thể nằm xuống, khi cô đẻ con tóc đều ướt nhẹp, bây giờ cảm thấy dính.
“Không thể gội đầu, lau người còn được, bây giờ gội đầu sau này sẽ để lại bệnh.” Mẹ Lục vỗ vào lưng Lục Giai Giai: “Nhịn trước đi, con gái, nghe lời.”
Lục Giai Giai gật đầu, cô híp mắt, ngáp một cái.
Đến tối, Tiết Ngạn đã có thể bế Bạch Đoàn một cách thành thạo.
Chỉ cần cậu bé vừa khóc, Tiết Ngạn sẽ nhìn có tè không, không tè thì dỗ, tè thì thay tã.
Trước đó nhìn con người khác chớp mắt cái đã trưởng thành, bây giờ có con của mình mới phát hiện ra rắc rối như vậy.
Trước khi ngủ, mẹ Lục dặn dò: “Buổi tối con phải để ý một chút, em bé nói khóc là khóc, vừa khóc là phải bế lên dỗ ngay, đút sữa thay tã đều không thể chậm.”
Tiết Ngạn gật đầu.