Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 641 - Chương 641: Giành Vợ Với Anh 3

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 641: Giành vợ với anh 3

Lục Giai Giai ngủ rất say, Tiết Ngạn biết là do ban ngày quá mệt, nên Bạch Đoàn vừa khóc là anh dỗ, cả buổi tối dậy mười mấy lần, vừa có động tĩnh là dậy.

Đói rồi sẽ nhẹ nhàng cởi cổ áo của Lục Giai Giai, nửa đỡ dậy cho bú sữa, vừa không để con tiếp tục khóc, vừa không đánh thức Lục Giai Giai. Có khả năng là bây giờ Lục Giai Giai vẫn chưa có sữa nên con bú một lúc vẫn tiếp tục khóc, Tiết Ngạn chỉ có thể bế đi đút sữa mạch nha.

Thật ra Lục Giai Giai có cảm giác nhưng cô mệt quá không chịu được, sự xấu hổ ban ngày cũng không còn.

Dù sao cô không mở mắt thì chính là không biết.

Sắc trời dần sáng, thẳng đến tám giờ, Lục Thảo mới bắt đầu chính thức đẻ con, trong lúc này vẫn luôn có các cơn đau đẻ ngắt quãng.

Cả một tối cô ta không ngủ nổi, cả người sắp mất đi ý thức, chỉ muốn đẻ đứa con trong bụng ra nhanh một chút.

“Mau dậy đi, đi nấu một chậu nước nóng ra đây.” Bác gái cả Lục đá Châu Văn Thanh đang ngủ trong nhà bếp một cái.

Châu Văn Thanh dụi mắt, tối qua anh ta ngủ muộn vì vẫn luôn nghe Lục Thảo gào miết.

Phụ nữ nhà khác rặn cái là đẻ ra ngay, còn Lục Thảo lại lâu như vậy vẫn chưa sinh, chỉ biết la.

La thì có tác dụng gì?

Phiền chết đi được, Châu Văn Thanh ngồi dậy với vẻ mất kiên nhẫn, anh ta ngẩng đầu nhìn bác gái cả Lục.

Phòng cả nhà họ Lục chỉ có mỗi bác gái cả Lục tới đây, những người khác đều không tới.

Châu Văn Thanh chậm rãi đứng dậy bắt đầu nấu nước, bác gái cả Lục lại vội vàng đi luộc ba quả trứng.

Mùi thơm của trứng gà tản ra trong không khí, Châu Văn Thanh nuốt nước miếng.

Hôm qua Lục Thảo đã ăn mấy quả trứng gà rồi, còn anh ta thì chẳng được một quả nào hết.

Nhân lúc bác gái cả Lục vào phòng sinh, Châu Văn Thanh nhanh chóng lấy hai quả trứng luộc.

Bà đỡ nói với đôi mắt thâm quầng: “Cô đừng la nữa, nghe tôi, dùng sức đi.”

Nếu không phải sợ nguy hiểm đến một mạng người thì bà ta cũng chẳng muốn tới.

Đỡ đẻ lâu ngay như vậy mà ngay cả một bữa cơm cũng không có.

Lục Thảo thì sao, người bẩn cũng thôi đi, lại còn không nghe lời, lúc không cho la thì cứ đói la, bây giờ nên đẻ con thì hết sức.

Bác gái cả Lục vội vàng cho Lục Thảo ăn mấy miếng trứng gà, Lục Thảo nuốt nước miếng, ăn từng miếng to, cơn đau truyền tới não khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Ăn ba quả trứng gà xong cũng có sức hơn, sau nửa tiếng cuối cùng Lục Thảo cũng đẻ được con.

Bác gái cả Lục lau người đứa trẻ rồi tìm cái áo bọc lại.

“Mẹ, con trai hay là con gái?” Lục Thảo yếu ớt mở nửa mắt, hỏi.

“Con trai, là một thằng cu đây.”

Lục Thảo ngất xỉu trong sự hài lòng.

Cô ta muốn sinh một đứa con gái để nuôi nhà trước, nhưng nghĩ lại vẫn là đẻ con trai tốt hơn.

Sau khi có con trai sẽ có người chống lưng cho cô ta.

Bác gái cả Lục thở dài một tiếng, bà ta nói với Châu Văn Thanh: “Bây giờ cậu có vợ có con trai rồi, sau này cũng phải chăm chỉ làm việc đi, bằng không làm sao nuôi gia đình được, làm sao xây nhà lấy vợ cho con trai cậu?”

Châu Văn Thanh nhìn đứa trẻ yếu ớt trên giường, anh ta nhíu mày: “Nhỏ như thế sao mà nuôi?”

Bác gái cả Lục: “…”

“Hơn nữa, Tiểu Thảo còn phải ở cữ, một mình con cũng không chăm sóc được, mẹ, hay là mẹ đón Tiểu Thảo về nhà mẹ đẻ ở vài ngày đi, mẹ yên tâm, con ở nhà nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”

“… Cút mẹ nhà mày đi, vợ mày đẻ con lại kêu tao đón về nhà mẹ đẻ nuôi à!” Bác gái cả Lục đặt đứa bé xuống, đánh mấy cái vào gáy Châu Văn Thanh.

Châu Văn Thanh rụt cổ lại, dùng tay che: “Con cũng đành chịu thôi, bản thân con quả thật không nuôi được hai người đâu, hơn nữa con có rất nhiều chuyện đều không hiểu, cũng không biết nên chăm sóc cô ta ở cữ thế nào nữa.”

“Tự mày nuôi đi!” Bác gái cả Lục quay người đi ra ngoài cửa.

Bà đỡ đứng ở ngoài cửa, nhìn bác gái cả Lục rồi mím môi.

Lúc này, bác gái cả Lục mới bình tĩnh lại, bà ta vội bảo: “Lát nữa bà đè bụng cho Lục Thảo nhé, tôi về nhà lấy tiền cho bà.”

Bà đỡ gật đầu, nhìn về phía sân với vẻ buồn bực.

Đã mấy giờ rồi, bà ta còn chưa được ăn sáng đây này.

Canh rau dại tối qua sắp làm bà ta nôn sạch.

Người nhà này… bỏ đi, cũng là một mạng người.

 


Bình Luận (0)
Comment