Bạch Đoàn thành công lớn thành cục bông trắng muốt, vừa trắng vừa mềm, cực giống đứa bé trên tranh tết.
Mỗi lần Lục Giai Giai không biết giải đề đều sẽ đi qua nựng Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn tựa lên bả vai Lục Giai Giai, nhìn cô kêu a a a, nước miếng đều chảy cả ra.
Lục Giai Giai bất đắc dĩ cầm khăn tay lau cho con.
Tôn Chấn Hưng nhìn thấy bọn họ, hơi chần chừ một lúc rồi vẫn đi qua.
“Đồng chí Tiết, đồng chí Lục, không ngờ lại gặp ở đây.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu, Bạch Đoàn quay đầu, bĩu môi rồi chui vào trong lòng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không giống người đã sinh con, Tôn Chấn Hưng nhìn Bạch Đoàn rồi hỏi: “Đây là cháu trai cô sao?”
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn tối tăm: “Đây là con của hai chúng tôi.”
Khóe môi anh hơi nhếch lên: “Đồng chí Tôn, không biết anh đã kết hôn chưa? Cũng nên có một đứa con rồi.”
“Đã đính hôn rồi, tháng sau kết hôn.”
“Ồ, hóa ra đã đính hôn, vậy chúc anh sớm sinh quý tử.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Giai Giai với vẻ hơi đăm chiêu.
“…” Khóe miệng của Lục Giai Giai co rút, phụ họa: “Đồng chí Tôn, anh kết hôn, chúng tôi có khả năng không tới được, chúc anh trăm năm hòa hợp trước.”
“Cảm ơn.” Tôn Chấn Hưng dừng lại trên mặt Lục Giai Giai vài giây, sau đó rời tầm nhìn đi.
“Chúng tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.” Tiết Ngạn lại bế Bạch Đoàn về, sau đó nắm tay Lục Giai Giai.
Tôn Chấn Hưng gật đầu.
Hai người chậm rãi đi xa, Tôn Chấn Hưng đứng nguyên tại chỗ bất động.
Trong đời người luôn có một người khiến mình động lòng như thế, nhưng nhất định phải buông thôi.
Anh ta quay đầu nhìn hợp tác xã tiêu thụ bên cạnh, nhớ vợ chưa cưới của mình hình như rất thích ăn bánh quy bơ giòn ở đây.
Tôn Chấn Hưng nghĩ ngợi rồi nhấc chân đi vào hợp tác xã tiêu thụ mua bánh quy.
Lục Giai Giai quay đầu nhìn Tiết Ngạn đang chọc Bạch Đoàn.
Anh chọc cũng không có tâm gì, mặt Bạch Đoàn bị nhéo vài cái, qua một lúc, cậu bé đã buồn bực duỗi tay vỗ lên mặt Tiết Ngạn, sau đó mím môi, nhìn Lục Giai Giai với vẻ tủi thân vô cùng.
“Sao anh lại biết ghen như vậy chứ?” Lục Giai Giai bất đắc dĩ.
Bạch Đoàn đã một trăm ngày rồi mà Tiết Ngạn vẫn cứ hở tí là ghen, cô còn có thể chạy được sao?
Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn liếc qua, vẻ mặt khó hiểu: “Ghen cái gì?”
Lục Giai Giai: “…”
Bạch Đoàn ghét bỏ anh, giơ bàn tay nhỏ vỗ lên mặt Tiết Ngạn vài cái.
Tiết Ngạn quay mặt sang bên cạnh, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Vịt chết vẫn cứng miệng, Lục Giai Giai mặc kệ anh, hai người đi tới quán ba bữa mua mấy cái bánh bao, sau đó trở về hội hợp với cha Tiết.
Cô vừa ăn nửa cái bánh bao thì Bạch Đoàn đói, nó duỗi tay về phía cô.
Tiết Ngạn thong thả lấy một bình sữa từ trong túi ra.
Nói ra thì khi ấy bình sữa này cũng tốn không ít tiền mới mua được, anh đi tới nhà bên cạnh xin ít nước nóng để pha bột mạch nha ở bên trong.
“Hay là để em cho con bú đi.” Lục Giai Giai thấy Bạch Đoàn sắp khóc, muốn tìm một hộ gia đình cho bú sữa.
“Không cần.” Tiết Ngạn thử độ ấm trên mu bàn tay, cảm thấy vừa rồi mới đặt bình sữa bên miệng Bạch Đoàn.
Ngày thường Bạch Đoàn cũng không uống sữa bột mạch nha, trừ phi là tình huống đặc biệt.
Nó nhoẻn miệng, lại tức giận vỗ lên mặt Tiết Ngạn vài cái.
Lục Giai Giai giơ tay bế Bạch Đoàn qua: “Không sao, chúng ta tới một chỗ vắng vẻ, anh ở bên cạnh trông chừng giúp em là được.”
Tiết Ngạn nhìn xung quanh, tìm được một chỗ hẻo lánh, Bạch Đoàn đã đói đến kêu ưm ưm, ăn no rồi lại rúc vào lòng Lục Giai Giai ngủ.
Tiết Ngạn vừa bế thì nó khóc, cha Tiết tức đến mức vỗ lên đầu anh: “Con bắt nạt cháu trai cha làm gì?”
Tiết Ngạn: “…”
Bạch Đoàn càng ngày càng đáng yêu, cả ngày Lục Giai Giai bế nó không rời tay, đặc biệt là trên người đứa bé còn có mùi sữa thơm.
Không có so sánh thì không có sát thương, gần đây cô cũng không thích ôm Tiết Ngạn cho lắm.
Đến tối, sắc mặt của Tiết Ngạn vẫn không thích cho lắm, giặt tã, nấu cơm, làm đâu ra đấy, chỉ là ngậm miệng không nói gì.
“…” Lục Giai Giai ấn Tiết Ngạn xuống, hai tay đặt lên vai anh, cô hung dữ nói: “Tiết Ngạn, anh đừng có quá đáng nhé, có gì mà phải tức giận? Em với Tôn Chấn Hưng cũng không có gì cả?”
“Bây giờ em không thường xuyên dỗ anh nữa.” Một tên to xác như Tiết Ngạn lại bị cánh tay mảnh khảnh của Lục Giai Giai ấn không nhúc nhích được, anh cúi mắt nhìn xuống.
Trước đây thường xuyên khen anh, bây giờ cũng không thường khen anh nữa.