“Anh vẫn luôn tốt như vậy, em nào có cơ hội dỗ anh đâu.” Lục Giai Giai hé miệng: “Anh nhìn đối tượng nhà khác xem, nào có thể so được với anh, chỉ có anh thương vợ nhất, còn nữa, còn không phải em sợ nói lời hay quá nhiều, anh sẽ không tin hay sao?”
Lục Giai Giai mở to mắt nhìn anh, sống mũi rất thẳng, mái tóc rủ xuống hơi cọ qua cánh tay anh giống như đang khiêu khích anh vậy.
Tiết Ngạn giơ tay ra sau sờ cái eo nhỏ đến kỳ lạ của Lục Giai Giai: “Vậy tối nay anh muốn…”
“Oa oa oa!” Bạch Đoàn ở bên cạnh khóc nữa.
Tiết Ngạn: “…”
“Con trai khóc rồi, anh mau đi dỗ đi.” Lục Giai Giai nghiêng người.
Thân thiết với Bạch Đoàn một chút sẽ không ghen nữa, còn không phải cô muốn giảm bớt gánh nặng hay sao? Sau này Bạch Đoàn cứ để anh chăm sóc, cho anh mệt chết.
Tiết Ngạn xuống giường, mặt mày tối tăm bế Bạch Đoàn lên dỗ, Bạch Đoàn há mồm khóc.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Không được khóc nữa, đàn ông sao biết khóc như thế?”
Bạch Đoàn sững sờ, cậu bé nghiêng đầu, nước mắt còn treo trên hàng mi, dừng khoảng chừng hai giây không nghe hiểu, lại lộ ra cái lợi màu hồng tiếp tục gào lên.
“Có phải tè rồi không?” Lục Giai Giai ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Vừa mới thay tã xong.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Đừng khóc nữa, không được khóc, đàn ông không thể khóc!”
Lục Giai Giai: “…”
Chăm con thật đúng là một chuyện mạo hiểm, người đàn ông ngày thường trầm ổn bình tĩnh bây giờ lại ấu trĩ như thế.
“Để em bế.” Lục Giai Giai ngồi dậy.
Bạch Đoàn quay đầu cũng nhìn thấy Lục Giai Giai, mím môi giơ tay.
Tiết Ngạn thả Bạch Đoàn vào lòng Lục Giai Giai với vẻ mặt bất mãn, cô vỗ vài cái nó đã không khóc nữa, rúc mặt vào lòng Lục Giai Giai, còn nhoẻn miệng cười.
Qua nửa tiếng, Tiết Ngạn về phòng, Bạch Đoàn đang sờ tóc của Lục Giai Giai, bàn tay nhỏ nắm chặt áo không buông.
Tiết Ngạn đi lên: “Nó có tè không?”
“…” Lục Giai Giai vừa định hôn lên gương mặt thơm tho của con trai lập tức dừng động tác.
Ấu trĩ!
Cô dỗ Bạch Đoàn ngủ nhưng cứ cố tình nó đã ngủ đủ rồi, mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
Ngày mai còn phải đi làm nữa, Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn lên dỗ, Bạch Đoàn khóc thì anh bế vào nhà bếp dỗ.
Ra đến nhà bếp không nhìn thấy Lục Giai Giai đâu, Bạch Đoàn gào lên vài tiếng rồi cũng không khóc nữa.
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.
Rất nhanh, Bạch Đoàn đã ngáp một cái.
Tiết Ngạn ghen, tìm được cái cớ, buổi tối cố tình bắt nạt Lục Giai Giai, cứ đòi cô phải khen anh, cũng không giả bộ lạnh lùng như ngày thường nữa.
“Tiết Ngạn là ông chồng tốt nhất.”
“Lương thiện hào phóng, dũng cảm hữu lực…” Ngay cả từ hiền lành cũng nói ra luôn.
“Kiếp sau phải gả cho anh, kiếp sau nữa cũng muốn gả.”
Thậm chí có rất nhiều từ là Tiết Ngạn tự mình dạy, nhất định đòi Lục Giai Giai nói ra cho bằng được, cả buổi tối đó mặt đỏ tim đập.
Lục Giai Giai: “…” Đồ kỳ cục.
Nhưng cũng chính vào một tối này, La Khinh Khinh sắp đẻ, Lâm Phong vội vàng đi tìm bà đỡ trong thôn.
…
Bà đỡ nhìn tình hình: “Lần đầu tiên sinh con thời gian đều dài, cứ đợi đã.”
Bà ta giơ tay đập một con muỗi, lại ngửi phân trâu xung quanh, sắc mặt khó coi.
Bà ta thật đúng là xui xẻo, lần trước đỡ đẻ cho Lục Thảo, lần này thì đỡ đẻ cho La Khinh Khinh.
Không tới sao được, cũng là một mạng người mà.
Bà ta quanh năm đỡ đẻ, không có cách nào bỏ mặc được.
“Đi luộc hai quả trứng gà đi.” Bà đỡ dặn Lâm Phong.
Ngón tay của La Khinh Khinh siết chặt lại đến trắng bệch, cô ả cắn răng hỏi bà đỡ: “Khi nào tôi mới có thể đẻ đây?”
“Tôi thấy tình hình của cô phải một ngày!”
“!”
Lâm Phong bận tới bận lui, La Khinh Khinh không chịu được bắt đầu chửi mắng Lâm Phong.
Anh ta cúi đầu cũng không nói tiếng nào cả, để mặc cho cô ả chửi.
Chịu đau cả một đêm, đến trưa ngày thứ hai La Khinh Khinh mới thật sự bắt đầu sinh con.
Sắc mặt của bà đỡ nặng nề: “Thai vị không chuẩn, chỉ sợ sẽ khó sinh.”
Thể chất của La Khinh Khinh giống với của Lục Giai Giai, nhưng Lục Giai Giai thường xuyên đi khám, Tiết Ngạn cũng biết giúp cô khống chế lượng cơm và hoạt động.