Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 653 - Chương 653: Bạch Đoàn Bị Dọa Khóc 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 653: Bạch Đoàn bị dọa khóc 1

Mà La Khinh Khinh thường xuyên ở nhà nhàn rỗi, cô ta có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cộng thêm không vận động nên tạo thành khó sinh.

“Á!” La Khinh Khinh đau đến mức nửa thân dưới không còn cảm giác, cô ả túm chặt ga giường, ngay cả sức nguyền rủa cũng không có.

Bà đỡ ở bên cạnh lớn tiếng: “Đừng ngủ, nếu cô ngất xỉu, tôi cũng không giữ được cô.”

Đầu óc La Khinh Khinh lập tức tỉnh táo hơn một chút.

Cô ả không thể chết, cô ả còn muốn về thành phố trải qua cuộc sống tốt, làm sao có thể chết ở nơi này được?

Cô ả tuyệt đối không thể chết ở đây!

La Khinh Khinh có dục vọng cầu sinh mãnh liệt, cô ta liều hết sức mình, sau một tiếng, cuối cùng cũng đẻ ra được một bé trai.

Bà đỡ dùng nước nóng rửa người cho đứa bé, trong lòng lẩm bẩm.

Gần đây trong thôn thêm mấy đứa trẻ, trên cơ bản đều là bé trai, bây giờ sao lại nhiều bé trai như thế?

Lâm Phong tay chân luống cuống bế đứa bé trong lòng, vẻ mặt mừng rỡ, hai mắt của La Khinh Khinh bắt đầu mơ hồ, không nhìn thấy được đứa trẻ.

Lúc Lục Giai Giai đang thay tã cho Bạch Đoàn mới biết La Khinh Khinh đã đẻ con, cô đặt tã qua một bên, sau đó vừa đung đưa nôi vừa đọc sách.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến năm mới, bây giờ Bạch Đoàn đã biết lật mình, Lục Giai Giai làm một cái áo bông dày cho cậu bé, nó không lật người qua được, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lục Giai Giai.

Có đôi khi Lục Giai Giai đang đọc sách không để ý đến nó, nó ở trên giường nhúc nhích, lật thế nào cũng không lật qua được, qua vài phút lại gân cổ lên khóc.

Lục Giai Giai thấy con trai lại lật người, bất đắc dĩ bò vào lật Bạch Đoàn lại.

“Đừng lẫy nữa, bằng không mẹ mặc kệ con đấy.” Lục Giai Giai nhỏ giọng đe dọa.

“A.” Bạch Đoàn chui vào lòng Lục Giai Giai.

Đợi cô đặt cậu bé xuống, vừa cầm sách lên thì lại trông thấy Bạch Đoàn lật mình.

Đứa bé vui vẻ không biết mệt, lật không qua được mà không giúp cậu bé thì nó sẽ khóc.

Giúp rồi cậu bé lại lật lại, sau đó trừng đôi mắt to đen láy nhìn Lục Giai Giai.

“A.” Bạch Đoàn nhìn chằm chằm vào cô, vung bàn tay nhỏ, ý bảo mình không thể lật người được.

Lục Giai Giai: “….”

“Sao con lại bướng giống cha con thế?” Lục Giai Giai đặt quyển sách qua một bên, ngồi lên giường đặc biệt giúp Bạch Đoàn lật người.

Đến trưa, Tiết Ngạn mang thịt heo được chia trong thôn từ bên ngoài trở về, mới vừa đổ một trận tuyết to nên trên người anh mang khí lạnh.

Bạch Đoàn nhìn thấy Tiết Ngạn, vùi mặt vào lòng Lục Giai Giai.

“Tối gói sủi cảo, ngày mai dán câu đối.” Tiết Ngạn lấy cái mũ trên đầu mình xuống.

Gần đây khá bấp bênh, đã rất lâu rồi anh không lên thị trấn bán thịt heo.

“Sắp đến tháng một, tháng một năm một chín bảy sáu…” Giọng nói của Lục Giai Giai dừng lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bế Bạch Đoàn: “Em nhớ tháng một, có một vị qua đời.”

Tiết Ngạn sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Ý em là…”

Lục Giai Giai gật đầu.

Ngày hôm sau dán câu đối, Tiết Ngạn chỉ dán hai tờ giấy đỏ trên khung cửa hai bên chứ chẳng viết chữ gì cả.

Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn ở bên cạnh nhìn.

Năm một chín bảy sáu, hai vĩ nhân qua đời cũng là một năm quốc gia bước vào giai đoạn mới, vừa bi thương vừa có hy vọng.

Đến chúc tết, trong tay Bạch Đoàn cầm không ít lì xì, Lục Giai Giai còn vui hơn cả Bạch Đoàn, giơ tay nhét lì xì của cậu bé vào trong túi.

Bạch Đoàn nhìn Lục Giai Giai nói chuyện với người khác mà không để ý đến mình, mới giơ tay vỗ vào mặt Tiết Ngạn, thậm chí còn túm tóc anh.

Tiết Ngạn liếc mắt nhìn, gương mặt lạnh lùng dọa sợ cậu bé, nắm bàn tay nhỏ siết chặt của Bạch Đoàn nhét vào miệng mình.

“Oa oa oa!” Bạch Đoàn trừng to mắt, sau đó gào lên khóc.

Lục Giai Giai quay đầu nhưng tất cả đã sớm hồi phục như thường.

Bạch Đoàn giơ tay về phía cô, nước mắt lăn trên gương mặt trắng mềm, còn vừa dùng tay đẩy mặt Tiết Ngạn nữa.

“Sao thế?” Lục Giai Giai đi qua.

“Không biết.” Tiết Ngạn lắc đầu với vẻ mặt như thường.

Lục Nghiệp Quốc nhìn thấy toàn bộ quá trình: “…”

Lục Giai Giai đón lấy Bạch Đoàn, cậu bé ôm chặt cổ cô, nhỏ giọng nức nở.

Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu, anh lại vô cùng bình tĩnh thong dong, cúi đầu nhìn Lục Giai Giai, còn cố tình để cô nhìn thấy tóc bị túm của mình, giọng nói như giận như không: “Một bé trai hở tí là khóc, sau này nhất định phải dạy nó tử tế.”

 


Bình Luận (0)
Comment