Lục Giai Giai cảm thấy không đúng nhưng cũng không nhìn ra được không đúng ở đâu, nghĩ cẩn thận thấy cũng không thể quá nuông chiều con được.
Tiết Ngạn diễn vai mặt đen, vậy cô chỉ có thể hát vai mặt trắng.
Lý Phân vô cùng thích Bạch Đoàn, chỉ muốn sinh ra một đứa béo trắng như Bạch Đoàn.
Lục Giai Giai nhìn bụng của cô ta: “Chị tư, khi nào thì chị tạm nghỉ việc vậy?”
“Chị đã hỏi rồi, cuối tháng thứ tám mới có thể nghỉ.” Lý Phân nở nụ cười: “Yên tâm đi, chị đi chung với Tiểu Hoa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Giai Giai nhìn bụng của Lý Phân mà hơi lo lắng: “Nếu sắc trời tối, nhớ kêu anh tư đi đón chị nhé.”
Lý Phân gật đầu.
Mấy vài ngày liền, Bạch Đoàn không quá để ý đến Tiết Ngạn.
Bởi vì cách thủ đô xa nên mùng chín tháng một thông tin vĩ nhân qua đời mới truyền tới đây.
Cha Lục phát thanh chuyện này trong loa với vẻ nặng nề.
Khi ấy nhà họ Lục đang ăn cơm trưa, vì là tết nhất nên thức ăn khá tốt, mẹ Lục vừa thêm một viên thịt chiên.
Động tác của bà ta dừng lại một lúc, thấp giọng nói: “Đừng ăn nữa, Thục Vân, Tú Liên, dọn thức ăn trên bàn rồi làm lại đi. Làm ít lương thực phụ đơn giản là được. Nhà chúng ta ăn chay ba ngày, tuy bây giờ là tết nhưng mấy hôm nay cũng đừng mặc đồ quá rực rỡ gì.”
Người trong nhà đều buông đũa xuống, đám trẻ nhỏ một chút không hiểu cho lắm, nhưng nhìn phản ứng của cha mẹ, cũng ngoan ngoãn bỏ thịt xuống.
Tiết Ngạn đã sớm chuẩn bị sẵn giấy vàng, nghe thấy loa phát thanh là xé giấy đỏ xuống, đổi lên.
Việc bọn họ có thể làm không nhiều, chỉ có thể làm như vậy để biểu đạt sự tưởng nhớ của mình.
Tiết Ngạn với Lục Giai Giai cũng ăn chay ba ngày, trong ba ngày này không thể ăn một miếng thịt, lúc nhàn rỗi chỉ ở nhà đọc sách, Bạch Đoàn thì lại lật mình không biết mệt.
Mỗi lần Lục Giai Giai giúp cậu bé lật về, nhưng cứ giúp như thế, Bạch Đoàn luôn phải trả giá chút gì đó.
Lần nào Lục Giai Giai không giải được đề sẽ bắt đầu nựng Bạch Đoàn, vừa sờ vừa thơm, có đôi khi còn bắt cậu bé cười cho mình nghe.
Tiết Ngạn: “…”
…
Qua hai ngày lại đổ một trận tuyết lớn, lọt vào mắt chỉ có một mảnh trắng tinh, sau khi mặt trời ló dạng, hóa nước thành băng, đi đến đâu cũng trơn trượt.
Lục Giai Giai quấn khăn quàng cổ vào và đeo găng tay, kêu Tiết Ngạn làm một ván trượt có thể kéo rồi thả Bạch Đoàn vào trong, sau đó kéo cậu bé chạy.
Bạch Đoàn cười ha ha.
Có người qua đường nhìn thấy cục bông lớn kéo cục bông nhỏ, trong lúc nhất thời không phân rõ được ai là trẻ con.
Hai tay Điền Kim Hoa lạnh cóng, rụt cổ đi lên núi nhặt củi, nhìn thấy một màn này mà bĩu môi.
“Đã kết hôn sinh con rồi mà vẫn giống như trẻ con, Tiết Ngạn đúng là xúi quẩy tám đời mới lấy phải một con đàn bà như thế.” Cô ta quay đầu nói với Đại Sơn: “Sau này con đừng lấy người như cô út của con, ngoại trừ cái mặt ra cũng chẳng biết làm gì cả, nên lấy người giống như mẹ này, có thể làm việc mới được.”
Đại Phi nhìn nếp nhăn trên mặt Điền Kim Hoa rồi bĩu môi: “Ai muốn lấy người như cô làm vợ, khó coi chết đi được, còn không bằng lấy một người xinh đẹp như cô họ làm vợ, còn nữa, cô họ còn có công việc, kiếm còn nhiều hơn cô, chứ cần mẫn thì có tác dụng gì?”
Mắc gì nó không lấy một người lớn lên xinh đẹp lại có thể kiếm tiền? Tại sao phải lấy một người chỉ cần mẫn nhưng lớn lên vừa xấu vừa không kiếm được tiền?
Điền Kim Hoa: “…”
Đại Sơn chẳng nói gì cả, cậu bé nhìn Bạch Đoàn ở cách đó không xa cười rất vui vẻ mà im lặng.
Điền Kim Hoa tức giận ho khan vài tiếng, nhưng lại không nỡ làm ồn đến Đại Phi mà chỉ có thể che miệng mình.
Đợi sau khi ho xong, cô ta phát hiện ra lòng bàn tay mình dính máu.
Cô ta sững sờ: “Sao lại ra máu thế này?”
Đại Sơn chưa từng trải qua loại chuyện này nên hoang mang mù tịt, Đại Phi liếc mắt nhìn cũng nhíu mày lại: “Cơ thể cô không khỏe sao? Có thời gian thì tới phòng khám mà khám đi.”
“Vẫn phải làm việc trước.” Đại Phi cảm thấy người cô này không sống lâu được nữa, hình như người ho ra máu toàn là sắp chết, không được, nó phải nói với bà nội.
“Đừng chơi nữa.” Tiết Ngạn ấn ván trượt, bế Bạch Đoàn lên: “Về nhà học đi.”
“Ồ.” Lục Giai Giai mím môi, kéo ván trượt đi vào nhà.
Tiết Ngạn thật sự càng ngày càng giống tên đàn ông già.