“Chữa thế nào? Phải chữa thế nào?” Lục Cương Quốc gần như sụp đổ.
“Kê chút thuốc Đông y an thần trước đã, tôi không am hiểu cái này, chỉ sợ phải tự cậu bé dần dần hồi phục.”
Lục Cương Quốc mất hồn mất vía, Trịnh Tú Liên ở bên cạnh anh ta nói: “Cương Quốc, anh yên tâm, nếu Đại Sơn đã được đón về thì em sẽ coi nó như con ruột của mình.”
Lục Cương Quốc quay đầu, anh ta nhìn Trịnh Tú Liên, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn em.”
Anh ta không biết nên nói gì nữa, nhưng anh ta nhất định sẽ tốt với Trịnh tú Liên, ai dám bắt nạt cô ta thì phải bước qua xác anh ta trước đã.
Bầu không khí ở nhà họ Lục nặng nề, buổi chiều, Tiết Ngạn mới dẫn Lục Giai Giai về nhà.
Bạch Đoàn vừa về nhà đã rúc vào lòng Lục Giai Giai, buổi tối, cô lại rúc vào lòng Tiết Ngạn.
Cô vẫn chưa từng trải qua chuyện người bên cạnh mất đi, đặc biệt là bộ dáng hôm nay của Đại Sơn, nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp rồi.
Nhưng nằm bên cạnh người đàn ông cường tráng như Tiết Ngạn này, cô cũng không hề thấy sợ hãi chút nào.
“Sợ không ngủ được sao?”
“…”
“Mệt thì ngủ đi.”
Tiết Ngạn vén chăn lên, đồng thời đè lên người Lục Giai Giai.
Ngày hôm sau nhà họ Lục thật sự chia nhà.
“Thằng hai nói một mình ra ngoài ở riêng, mẹ nghĩ còn không bằng tất cả đều ra ở riêng hết đi, bình thường giúp đỡ lẫn nhau là được. Mẹ lớn tuổi rồi, không chịu được dày vò.” Mẹ Lục thở dài.
Hôm qua cha Lục lên thị trấn báo cáo công việc, về nhà mới biết đã xảy ra chuyện lớn như thế, ông ta gõ cán tẩu: “Vậy chia đi.”
Lục Giai Giai vẫn bị thông báo đến nhà, cô bế Bạch Đoàn ngồi bên cạnh, Tiết Ngạn thì không tới.
“Đây là toàn bộ hai trăm bốn mươi sáu đồng tích góp được trong nhà, nếu đã định chia nhà vậy phải nói cho rõ ràng. Thằng cả, thằng tư, theo lý mà nói thằng hai nợ tiền, nhưng tụi bây đều có trợ cấp công việc, sau này có thể kiếm được tiền, cũng không tính là kém, nó được chia nhiều bằng tụi bây, tụi bây không có ý kiến gì chứ?”
Lục Ái Quốc lắc đầu: “Con không có ý kiến gì cả, cho dù em hai được chia nhiều hơn con thì con cũng không có ý kiến.”
Bây giờ phòng hai khó khăn, anh ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lục Nghiệp Quốc càng không có ý kiến gì hơn.
Ba đứa con dâu đều không nói gì cả, nhà họ Lục xưa nay công bằng, bọn họ không có gì phải chen miệng vào hết.
“Về phần thằng ba, tiền tích góp trong nhà không có phần của nó, nó ra ngoài tòng quân, toàn bộ tiền lương mẹ đều bù vào cho nó, nó không ở nhà tiêu xài, cũng không bù vào cho gia đình, nhưng nhà vẫn phải chia, công bằng công chính, ngoài ra, lúc khó khăn nhất, Giai Giai đã giao tiền lương ba năm cho gia đình, lại tìm được lương thực về, nó được chia tiền cũng là lý đương nhiên.
Mẹ Lục lạnh lùng nhìn: “Tụi bây đừng có bất bình gì, nghĩ đến ba năm đó là ai đã cứu mạng tụi bây, nó moi tim móc phổi với tụi bây, nếu ai không bằng lòng thì ra khỏi hộ khẩu đi!”
“A.” Bạch Đoàn cười khanh khách.
Lục Giai Giai: “…”
Ba anh em: “…” Bọn họ cũng không nói không bằng lòng.
Trương Thục Vân vội vàng nói: “Bằng lòng ạ, mẹ, cho dù em gái được chia nhiều hơn một phần cũng không sao, bọn con được hưởng lợi nhiều như thế, đều là nên làm cả thôi, dù sao tiền vẫn có thể kiếm về được.”
Mẹ Lục nhìn về phía con dâu cả với vẻ hài lòng.
Trương Thục Vân ngẩng đầu, quả nhiên mẹ vẫn coi trọng cô ta nhất, em gái cũng tốt với cô ta nhất.
Hai cô con dâu khác: “Tụi con giống chị cả.”
“Đều không có ý kiến gì thì tốt, em gái tụi bây cũng không cần phần tiền này, trực tiếp cho mẹ dưỡng già, mẹ cũng không cần tiền của tụi bây, nhưng tụi bây phải nhớ, tiền dưỡng già này em gái tụi bây đã cho hai vợ chồng già này, sau này nếu mẹ có bệnh thật gì thì nên là mấy thằng con trai tụi bây bỏ tiền, đừng có dông dài đòi em gái tụi bây bỏ.” Mẹ Lục bĩu môi.
Con gái bà ta cho bà ta tiền, không để người khác biết thì sao mà được.
Trên gương mặt nặng nề của cha Lục lộ ra nụ cười: “Con gái tôi xưa nay hiếu thuận.”
“A.” Bạch Đoàn cười thành tiếng.
“…” Đột nhiên Lục Giai Giai rất muốn bịt miệng con trai lại.
Cha Lục vui muốn xỉu, nhìn Bạch Đoàn càng thấy thuận mắt hơn, chuyện trong nhà đều có vợ làm chủ rồi, ông ta bế Bạch Đoàn đi với vẻ yêu chiều.