Cha Lục về phòng lấy con vịt vàng nhỏ mà mình mua cho Bạch Đoàn, ấn vào sẽ kêu lên.
Ông ta đặt trước mặt nó, nói với vẻ nghiêm túc: “Con gái ông có hiếu thuận không?"
“A.” Bạch Đoàn hoàn toàn bị con vịt vàng thu hút sự chú ý.
Cha Lục hài lòng: “Cháu trai ngoan.”
Xưa nay ông ta không thích gọi Bạch Đoàn là cháu ngoại.
Mẹ Lục tuổi tác càng lớn càng mất kiên nhẫn, bà ta trực tiếp mở miệng: “Được rồi, nếu đã nói rõ ràng xong, bà đây cũng không thích dài dòng nữa. Mẹ với cha tụi bây tính một phần, bốn anh em tụi bây mỗi người một phần, tổng cộng là năm phần, phần tiền lẻ dư ra thì bỏ đi, coi như là tụi bây hiếu thuận tao, mỗi người bốn mươi chín đồng, không ý kiến gì chứ, không ý kiến thì lấy tiền.”
Chia nhà một cách đơn giản thô bạo.
Mẹ Lục đập tiền lên mặt bàn: “Đã chia sẵn hết rồi, của nhà nào tự cầm của nhà đó, về phần nhà cửa, thằng ba sẽ ở căn phòng ban đầu của thằng tư, những nhà khác đều ở phòng mình đi, nồi niêu xoong chảo theo số lượng mà chia, tự tụi bây bàn bạc, đền bù cho nhau.”
Nhà họ Lục binh hoang mã loạn một ngày, cha Lục và mẹ Lục bế Bạch Đoàn tới nhà họ Tiết ăn cơm.
Mẹ Lục đích thân cầm dao: “Cuối cùng cũng ném được mấy thứ phiền phức đó đi rồi, mấy năm này cũng làm bà đây mệt chết, Tiết Ngạn, đi gọi cha con tới đây, chúng ta từ từ ăn một bữa.”
Lục Giai Giai vẫn luôn muốn chăm sóc mẹ Lục thật tốt.
Người ở thời đại này phần lớn đều bỏ sức lực nhiều mà không được ăn no, khi còn trẻ còn có thể chịu đựng được nhưng già rồi, các loại bệnh đều sẽ lộ ra.
Trải qua bốn tháng nữa bàn tay vàng sẽ không còn, Lục Giai Giai ra sức bồi bổ cho mẹ Lục, muốn ăn thịt gì thì lên núi mang thị đó về.
….
Buổi tối, cha Lục và mẹ Lục nấu cơm đơn giản, khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu, bà ta nằm trên giường hỏi cha Lục: “Nhà họ Điền không đi báo án đâu nhỉ.”
“Không, Điền Kim Hoa chết rồi, bọn họ cũng hơi sợ, bác sĩ trong thôn đã đi qua xem, cô ta chắc hẳn đã mắc phải bệnh gì đó mà không được chữa.” Cha Lục cúi đầu nhìn văn kiện: “Bây giờ hộ khẩu của Đại Sơn vẫn ở nhà họ Điền, Điền Kim Hoa cũng là người nhà họ Điền, thằng hai lại đánh Điền Quang Tông nằm liệt giường, nếu thật sự báo án chỉ sợ thằng hai sẽ gặp rắc rối.”
“Cái thứ phiền lòng Điền Kim Hoa đó, nếu phản kháng lại nhà họ Điền cũng chưa chắc là ai chiếm lý đâu, nhưng người ta lại cam tâm tình nguyện làm việc, toàn bộ thôn Tây Thủy này đều biết, bây giờ mắc bệnh chết rồi, cũng không tìm được lỗi sai gì ở nhà họ Điền.”
Mẹ Lục trở mình, nghiến răng nghiến lợi: “Còn cả Đại Sơn nữa, ở hộ khẩu của người ta chính là trẻ con nhà người ta, thời buổi này trẻ con không nghe lời ai lại không dạy dỗ, còn nữa, bỏ con gái mình chết đói, hở tí là tìm chút lý do này nọ, chúng ta cũng không nói lại được người ta. Thằng hai đánh người thành ra như thế, nếu nhà họ Điền thật sự báo án, chỉ sợ người vào trong sẽ là thằng hai mất, thật đúng chết cũng không hết chuyện.”
Bà ta thật sự thấy phiền muốn chết, bốn đứa con trai chỉ có phòng hai là đáng lo nhất, nghe bà ta lấy Trịnh Tú Liên không tốt hay sao, một người ở bên ngoài vất vả nuôi gia đình, một người có thể ở nhà nuôi dạy con cái cho tốt.
“Ông để ý thêm một chút, đừng để thằng hai xảy ra chuyện gì, bằng không toàn bộ phòng hai đều sẽ sụp đổ, nếu ném nhiều đứa trẻ như thế cho tôi, bà đây còn không bằng chết luôn đi cho rồi.” Mẹ Lục lo lắng đảo trắng mắt.
Bà ta nuôi trẻ nhiều năm như thế đã sớm nuôi đủ rồi, một thân bệnh tật, lo lắng cả đời cũng không có kết quả gì tốt.
Mẹ Lục quay đầu đá vào chân Cha Lục: “Ông đã nghe thấy chưa?”
Cha Lục đang đọc văn kiện, ông ta bị ngắt ngang, giọng nói hơi nóng nảy: “Chết cái gì mà chết, hai đứa đầu đã gần ba mươi rồi, nuôi một đứa bỏ đi cũng là nuôi, lúc trước hai người chúng ta cũng không dựa vào người khác, giờ đã nuôi chúng nó đến ba mươi tuổi rồi, sau này bà đừng quản chuyện của chúng nó nữa, quả càng nhiều càng ăn chửi.”
“… Lục Thiết Quốc, ông gan quá nhỉ, vậy mà lại dám quát lại bà à!”
“…”
Mẹ Lục bĩu môi: “Ngày mai tôi tới chỗ con gái ở, một mình ông ở nhà đi.”
Cha Lục: “…”
Ngày hôm sau, mẹ Lục thật sự cầm hành lý tới nhà con gái, cha Lục nhìn, dắt xe đạp của mình đi theo.