Lục Giai Giai sớm đã chuẩn bị xong phòng, mẹ Lục chăm sóc Bạch Đoàn lại thích nấu cơm, Lục Giai Giai ngoại trừ lúc đi làm ra thì chính là học.
Lén lút tặng đồ đúng là quá phiền phức, cha Lục và mẹ Lục chuyển qua đây, đóng cửa nhà lại, muốn ăn gì thì ăn cái đó.
Từ lúc mẹ Lục tới nhà Lục Giai Giai, ngày nào trong nhà cha Tiết cũng có thêm một món ngon.
Tiết Dương chỉ hận không thể nhận mẹ Lục làm mẹ nuôi, làm xong bài tập là nhìn ra cửa, trông thấy người tới là cười còn tươi hơn hoa nở.
Cha Lục dựng xe đạp trong sân, đi vào phòng, miệng than thở: “Vậy mà lại tới nhà con gái ở, thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Sao này? Tôi muốn ở nhà con gái đấy, ăn ngon ngủ ngon, cũng không cần lo cho nhiều người như thế nữa, trước đây lúc ở nhà chỉ có một ít tiền đó, tôi gom này góp kia, bọn nó thì sao? Cũng không cần lo gì cả, chỉ biết đi làm là được, không đủ ăn tự tôi còn phải nghĩ cách, ăn không ngon, mệt rồi còn nói tôi hà khắc với tụi nó, không làm chủ nhà không biết sống khó khăn, tôi không chạy tới nhà con gái ở vài ngày cũng không biết lại phải lo bao nhiêu nữa.”
“Được rồi, được rồi.” Khóe miệng của cha Lục nhếch lên.
Bà nhà tới đây cũng không chỉ để giải sầu mà chủ yếu còn muốn giúp con gái trông con, vẹn toàn đôi bên.
Ông ta phủi quần áo, bế Bạch Đoàn lên, ấu trĩ cầm con vịt vàng lên dỗ: “Bạch Đoàn, nhìn này.”
“A.” Bạch Đoàn mở to mắt duỗi tay bắt.
“Cháu trai ngoan.” Cha Lục vô cùng vui vẻ.
Mẹ Lục lẩm bẩm: “Lão già không biết xấu hổ, vậy mà lại gọi cháu trai.”
Ông già sốt ruột: “Sao? Con gái nhà chúng ta cũng như con trai, tôi gọi cháu trai thì làm sao? Lúc trước còn nói Bạch Đoàn theo họ nhà mình, tôi thích ngoài miệng gọi cháu trai thì đã sao?”
“…”
Cách một ngày, Trương Thục Vân mới biết cha Lục và mẹ Lục tới nhà Lục Giai Giai ở, cô ta nhìn tiền trong tay mình, mới mấy ngày mà đã tiêu hết vài đồng rồi.
Trước đây không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần biết làm việc là được, bây giờ thì sao, dầu muối tương dấm, quần áo giày dép cái nào cũng cần tiền. Nhà bọn họ có bốn đứa con giống như cái lò nung vàng ấy, đứa này ăn nhiều hơn đứa kia.
Cũng không biết nạn đói năm ấy mẹ Lục đã làm thế nào mới giữ bọn họ sống sót hết, phải biết rằng năm đó có không ít người chết.
Thạch Đầu sáp lại gần: “Mẹ ơi, tối nay ăn gì ạ? Có thịt không?”
“…” Lửa giận trên người Trương Thục Vân bốc lên: “Có thể ăn no là được rồi, còn đòi thịt, con xem nhà ai có thể ăn thịt hả?”
“Mẹ, áo của con vẫn chưa khâu nữa.” Lục Hoa chỉ vào cái áo rách tươm.
Trương Thục Vân hít một hơi thật sâu: “Hôm qua quá bận, tự con khâu đi.”
Lục Nguyệt cầm cái bút chì chỉ còn dài khoảng nửa ngón tay đi qua: “Mẹ, bút chì của con hết rồi, nên mua cái mới thôi.”
Trương Thục Vân: “…” Đòi mạng.
Lục Cương Quốc liều mạng làm việc chỉ để kiếm nhiều công điểm hơn, những người khác đã tan làm từ rất lâu rồi anh ta mới về, ăn cơm xong, anh ta cầm chậu muốn giúp Trịnh Tú Liên giặt quần áo.
Trịnh Tú Liên cản anh ta: “Ăn cơm xong thì ngủ đi, việc trong nhà để em làm là được, mấy bộ quần áo này hôm nay không giặt, ngày mai em sẽ giặt sau.”
Lục Cương Quốc chậm rãi nói: “Việc trong nhà quá nhiều, để anh giúp em.”
“Em làm việc nào có nặng bằng anh, Lục Cương Quốc, nếu anh muốn cho bọn em trải qua một cuộc sống tốt yên bình vậy đầu tiên phải chú trọng sức khỏe của mình đã.” Trịnh Tú Liên giành lấy: “Mau đi ngủ đi, bằng không em sẽ giận đấy.”
Lúc vừa rồi ăn cơm, Lục Cương Quốc suýt chút nữa thì ngủ mất, nếu anh ta còn chịu đựng nữa, ngày mai còn làm việc nặng như vậy, chỉ sợ không qua hai năm cơ thể sẽ hỏng hết.
“Nếu hai người chúng ta đã là vợ chồng, chuyện trong nhà, anh cứ nghe em, anh nhìn cha mẹ chúng ta mà xem, chuyện trong nhà xưa nay đều là mẹ làm chủ, anh ở bên ngoài chăm chỉ làm việc là được.” Trịnh Tú Liên đặt cái chậu ra cửa rồi nói: “Mau đi ngủ đi.”
Hai hôm nay, tình hình của Đại Sơn đã khá hơn một chút, có thể ăn có thể ngủ, đôi mắt cũng sẽ di chuyển, chỉ là không nói chuyện.
Lục Cương Quốc cũng học cách trao đổi với các con, anh hỏi con cái học hành thế nào, nhưng còn chưa nói được vài câu mí mắt đã không chống đỡ được, chỉ có thể cưỡng ép bản thân.
“Cha, cha mau đi nghỉ đi, cứ mặc bọn con.” Lục Hảo hơi hoang mang, cô bé sợ Lục Cương Quốc làm hại cơ thể bản thân: “Có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ lo cho tụi con.”
“Vậy ngày mai chúng ta nói sau nhé.” Lục Cương Quốc mệt mỏi, vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ ngay.