Lục Cương Quốc vừa ngủ, đám trẻ trong nhà đã nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ quấy rầy anh ta.
Trịnh Tú Liên ngồi bên giường may quần áo, cố hết sức dành những món có dinh dưỡng trong nhà cho anh ta ăn.
Nghĩ đến Điền Kim Hoa lao lực một năm mà đi, cô ta thật sự có hơi sợ.
Phòng tư thì nhẹ nhàng hơn hai phòng khác vì chưa có con.
Lý Phân đi dạy học, Lục Nghiệp Quốc đưa cô ta qua đó rồi đi làm, buổi chiều cũng tan làm từ sớm, trở về giặt quần áo nấu cơm, hơi có bộ dáng ăn bám.
Anh ta vừa rửa bát vừa bảo: “Vợ này, mẹ nói với anh đợi khi nào em được tám tháng, mẹ sẽ về đây chăm sóc em, em cũng đừng sợ đẻ con, đến lúc đó sẽ giúp em ở cữ.”
“Vậy anh thì sao?” Lý Phân cầm cây hạch đào bên cạnh chọc vào người Lục Cương Quốc: “Anh cũng đừng hòng nhàn rỗi, mẹ cùng lắm chỉ nấu cơm cho em, còn dỗ con, giặt tã anh phải làm hết, trường học nói em mang thai đến khi đẻ sẽ cho em nghỉ ba tháng, ba tháng này được một nửa tiền lương, anh kiếm thêm ít công điểm là nhà chúng ta đều có thể sống.”
“Anh biết rồi, bây giờ mẹ đã lớn tuổi, chỉ có thể nhắc chúng ta ít kinh nghiệm là được." Lục Nghiệp Quốc ngẩng đầu: “Lúc em gái mang thai, Tiết Ngạn tan làm là về nhà nấu cơm, sau khi đẻ xong cũng thường giặt tã cho con, cậu ta có thể làm thì anh cũng có thể làm, em yên tâm, đối tượng của em không kém hơn Tiết Ngạn đâu.”
Lý Phân vừa xoa bụng vừa cười, cô ta không chọn nhầm người, tuy mồm miệng của Lục Nghiệp Quốc hơi thẳng thắn, nhưng anh ta xử lý việc không tệ, cũng vô cùng tốt với cô ta.
Ngay cả cha cô ta cũng chưa từng tốt với mẹ cô ta như thế, Lục Nghiệp Quốc thật sự rất thương cô ta.
…
Buổi sáng Tiết Ngạn đi làm, buổi tối về nhà học, anh cầm sách địa lý vừa đọc được vài dòng thì ngón tay của Lục Giai Giai đã đập lên mặt sách: “Không được đọc nữa, mau đi ngủ đi.”
“Không muốn ngủ sớm như vậy.” Tiết Ngạn nắm ngón tay của cô.
“Không được, như vậy sẽ hại cho sức khỏe lắm, anh nhìn Điền Kim Hoa đi, việc trong nhà với trong ruộng đều làm tất, còn chưa đến hai năm đã không được nữa rồi… Không phải, là cơ thể tổn hại…” Lục Giai Giai ho khan một tiếng, nghĩ đến từ thích hợp hơn: “Dù sao cũng không tốt cho cơ thể, anh mau đi ngủ đi.”
“…” Tiết Ngạn ném quyển sách lên tủ, kéo Lục Giai Giai vào trong chăn, ngón tay anh nhéo cái gáy mềm mại của cô, mập mờ hỏi: “Em cảm thấy cơ thể anh có chỗ nào không tốt?”
“Em không nói anh không tốt, em chỉ sợ anh lao lực quá độ thôi.” Lục Giai Giai giữ cánh tay của Tiết Ngạn, cô cũng cảm thấy anh quá cao quá to, vô cùng có cảm giác áp lực: “Còn không phải em thương anh hay sao? Em sợ không tốt cho sức khỏe của anh.”
Tiết Ngạn hơi dừng lại, vẫn an ủi giải thích: “Anh khác với cô ta, làm việc nặng chỉ là một phần nhỏ dẫn đến việc Điền Kim Hoa chết thôi, điều quan trọng nhất là cô ta không được ăn uống tử tế mà chỉ làm việc, cộng thêm lớn tuổi rồi, cho nên cơ thể mới bị ép khô.”
Lục Giai Giai than thở: “Anh cũng không nhỏ hơn Điền Kim Hoa mấy tuổi.”
“…” Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn hơi tối đi, anh lại gần vành tai trắng nõn của Lục Giai Giai: “Chê anh lớn tuổi sao?”
Lục Giai Giai: “…”
“Yên tâm đi, chồng em rất được.”
“…”
Vận động sớm ngủ sớm, Tiết Ngạn dỗ Lục Giai Giai ngủ rồi mình cũng ngủ nốt.
Tin cha Lục và mẹ Lục đến nhà họ Tiết chưa đến vài ngày đã truyền ra.
Có người chạy tới trước mặt cha Tiết: “Ông Tiết, con trai ông không nuôi ông mà lại đi nuôi cha vợ mẹ vợ của mình, đứa con trai này của ông tính ở rể sao? Thật đúng là nuôi uổng công!”
Ông ta cố tình nhấn mạnh từ ở rể này.
Ngày nào cha Tiết cũng ăn đồ mà mẹ Lục nấu, cuộc sống trải qua rất tốt đẹp.
Hơn nữa, mẹ Lục qua đây giúp hai vợ chồng trẻ, hai gia đình đều sống rất thoải mái.
Ông ta lườm người đó: “Tiết Ngạn cũng không ở rể, lúc trước chúng tôi đã nói trước rồi, con mà Giai Giai đẻ ra mang họ Lục, vẫn là nhà thông gia tốt, cho cháu trai tôi mang họ Tiết, chẳng qua ngược lại cũng không nuôi uổng phí, con trai và con dâu tôi đều hiếu thuận tôi, khỏi phải nói sống tốt bao nhiêu.”
Người đó: “…”
Con trai ở rể còn vui vẻ như thế, không ngại mất mặt à!
Ở chỗ cha Tiết không chọc ngoáy được nên bọn họ lại nhìn trúng Tiết Dương và Tiết Khiêm.
“Anh cả cháu đón cha mẹ của chị dâu cháu về ở chứ không cho cha cháu ở, thật là… không biết nên nói thế nào nữa.”