Uống xong, Tiết Ngạn lấy bình sữa đi, lại đút mấy hớp canh trứng gà cho cậu bé.
Bạch Đoàn không được chiều như Lục Giai Giai, khóc vài lần phát hiện ra Tiết Ngạn không dỗ mình nên cũng không ầm ĩ nữa, nên ăn gì thì ăn cái đó.
Nhưng mỗi khi Lục Giai Giai đi vào phòng là nó lại mếu máo, khóc vài tiếng với vẻ vô cùng đáng thương.
Tiết Ngạn: “…”
Tiết Ngạn ngủ trưa, Bạch Đoàn không buồn ngủ, nó bò lên người Tiết Ngạn, tay chân ấn lên ấn xuống.
Lục Giai Giai có được linh cảm, mỗi lần đọc sách mệt đều sẽ để Bạch Đoàn giúp cô bóp lưng.
Đứa trẻ mềm mại còn mang theo một mùi hương sữa, Lục Giai Giai thích nhất chính là cục bông mềm.
Giữa tháng tư thì Lý Phân đẻ, là một bé gái.
Bốn anh em nhà họ Lục trên cơ bản thai đầu tiên đều là con gái.
Lục Nghiệp Quốc vui vẻ muốn xỉu, mỗi ngày đều học nấu cơm và giặt tã.
Mẹ Lục giúp chăm ở cữ, sau khi kết thúc lại chuyển về chỗ Lục Giai Giai.
Ngược lại không phải vì chuyện gì khác mà là bàn tay vàng của Lục Giai Giai đã sắp biến mất rồi, nhân khoảng thời gian này làm thịt xông khói, có thể cất càng lâu thì càng tốt.
Mẹ Lục ngại việc bẩn nên gọi cha Tiết và cha Lục tới giúp, Lục Giai Giai thì dẫn Bạch Đoàn đi làm.
Bạch Đoàn đã hơn chín tháng, giúp đỡ người là có thể đứng, phần lớn vẫn là bò.
Tháng sáu dần nóng, cô mang cái chiếu mà Tiết Ngạn làm xong, thả Bạch Đoàn lên đất.
Tuy cậu bé nhỏ nhưng thích sạch sẽ, chưa bao giờ từng bò trên đất.
Đến mùa thu hoạch, tất cả mọi người đều đang bận rộn, hai hôm nay Lục Giai Giai cũng hơi bận rộn, dọn dẹp nông cụ cũng lãng phí thời gian.
Có thanh niên trí thức chạy qua: “Đồng chí Lục, có một đồng chí trúng nắng ngất xỉu, chỗ cô có nước không?”
“Có.” Lục Giai Giai lấy siêu nước ra.
Trí thức nam đó hỏi: “Người ngất xỉu là một đồng chí nữ, tôi không tiện cho lắm, cô có thể theo tôi qua đó xem được không?”
Bạch Đoàn ngoan ngoãn ngồi trên đất chơi con hổ vải không ra ngô khoai gì mà Lục Giai Giai làm.
Cô thấy người ngất xỉu chỉ cách phòng có mười mấy mét, xung quanh đều nằm trong tầm nhìn nên qua đó theo.
La Khinh Khinh bế con từ bên ngoài đi vào, nhìn Bạch Đoàn ngồi trên đất với ánh mắt khó hiểu.
Con mà cô ả đẻ ra thì đen đúa, màu da giống với Lâm Phong, đặt biệt danh là Trâu.
Trâu nhỏ hơn Bạch Đoàn hơn hai tháng, bây giờ cũng gần tám tháng rồi, nó muốn lấy con hổ vải trong tay Bạch Đoàn.
La Khinh Khinh đảo mắt, đặt Trâu lên chiếu mát, Trâu bò qua định giành hổ vải của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn trông thì mềm mại nhưng trên thực tế cũng không dễ chọc chút nào, vừa bá đạo vừa hung dữ.
Cậu bé thấy Trâu ngồi lên chiếu của mình, trừng mắt a một tiếng.
Ngày thường La Khinh Khinh ở nhà cũng mặc kệ Trâu nhưng Lâm Phong lại khá chiều, cộng thêm nó cũng chưa từng tiếp xúc với bạn nhỏ nào khác nên ngang ngược quen rồi.
Nó túm lấy đầu của con hổ vải rồi kéo, Bạch Đoàn nhìn hổ vải bị kéo đến biến dạng mà nổi nóng.
Cậu bé giơ tay đánh vào mặt Trâu, hơn nữa còn đẩy ngã nó, đợi Trâu khóc rồi, nó bĩu môi, bò về tiếp tục chơi hổ vải của mình.
La Khinh Khinh nhìn thấy Bạch Đoàn áp đảo con trai mình một cách nhẹ nhàng như thế lại nghĩ đến Lục Giai Giai.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô ả lại giơ tay muốn cấu Bạch Đoàn.
Trước mắt Bạch Đoàn phủ xuống một cái bóng, nó ngẩng đầu lên nhìn, theo bản năng cảm thấy người phụ nữ này không được tốt cho lắm, còn chưa phản ứng lại thì đùi đã bị La Khinh Khinh cấu một cái, Bạch Đoàn nhanh chóng gân cổ lên khóc nghiêng trời lệch đất.
La Khinh Khinh sững sờ, vừa định cấu thêm cái nữa thì cả người đã bị húc ngã.
Lục Giai Giai giống như một viên đạn nhỏ lao lên người La Khinh Khinh vừa cào vừa túm cô ả: “La Khinh Khinh, ngay cả một đứa trẻ mà cô cũng bắt nạt, cô còn bắt nạt con trai tôi, con mẹ nhà cô, hôm nay bà liều với mày!”
La Khinh Khinh không cam lòng yếu thế, đánh nhau với Lục Giai Giai, cô ả cào lên mặt Lục Giai Giai, Lục Giai Giai cũng cào lên mặt cô ả.
Lục Giai Giai vì ra tay trước đã cưỡi lên người La Khinh Khinh, phát điên đánh cô ả, cũng không sợ đau, chỉ biết phải dạy cho cô ả một bài học.
La Khinh Khinh cho rằng Lục Giai Giai rất dễ đánh nhưng không ngờ phát điên rồi ra tay lại mạnh như thế, giống như đòi mạng vậy.
Trâu kêu a a, Bạch Đoàn cũng không kêu mà quay đầu nhìn Trâu, cầm con hổ vải đánh nó.
Trí thức nam ngây người, nhìn hai người mẹ đánh nhau.
“Lục Giai Giai, con điên này!” La Khinh Khinh nhìn thấy một nắm tóc của mình bị giật đứt, cô ả cũng kéo tóc của Lục Giai Giai nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng.