“Cho mày bắt nạt con trai tao này, tưởng tao không biết đánh nhau đúng không?” Lục Giai Giai cầm đầu La Khinh Khinh đập xuống đất, nhân cơ hội vả vào mặt cô ả.
Tuy rằng mặt cô cũng ăn vài cái tát nhưng cô cũng không để ý chút nào.
Bạch Đoàn nhà bọn họ, đến bản thân cô còn không nỡ bắt nạt, lúc này vừa mới rời đi có một lúc đã bị con ả lòng dạ đen tối La Khinh Khinh này bắt nạt.
“Đừng đánh nữa, các cô đừng đánh nữa.” Vì nguyên nhân giới tính nên trí thức nam không biết phải xuống tay thế nào mới tốt, chỉ có thể ở bên cạnh hô.
Hai người tóc tai rối bù, đánh vô cùng ác liệt.
Lúc Tiết Ngạn vội vàng chạy tới thì hai người vẫn còn đang đánh, La Khinh Khinh bị đánh sợ rồi, Lục Giai Giai vẫn còn ra tay.
Ngày thường đều tưởng Lục Giai Giai dễ bắt nạt nhưng lần này cũng nổi danh sau một trận chiến rồi.
Tiết Ngạn lạnh lùng kéo Lục Giai Giai dậy khỏi đất, mặt cô cũng sưng vù lên, tóc tai rối bời, trên gò má còn có vài vết máu nữa.
Nhìn thấy Tiết Ngạn, Lục Giai Giai òa khóc: “Tiết Ngạn, có người bắt nạt em.”
Bạch Đoàn kêu a a, nhìn thấy mặt của Lục Giai Giai cũng òa khóc.
Hai cục bông cùng khóc, Tiết Ngạn nhìn vết thương trên mặt Lục Giai Giai mà vẻ mặt nặng nề.
Lục Giai Giai biết khuyết điểm của mình nên chưa bao giờ từng tùy tiện ra tay với người khác, xưa nay đều thích cáo mượn oai hùm.
Lần này lại đánh nhau.
“Đừng sợ, anh sẽ trút giận cho em.” Tiết Ngạn thấp giọng.
Lục Giai Giai vốn đã trắng, bây giờ mặt rõ ràng vừa sưng vừa đỏ nên vết thương lộ ra cũng không ít.
Tiết Ngạn vừa tới, lúc này cô mới cảm thấy đau, cảm giác mặt nóng rát, nhưng vẫn cố gắng tố cáo: “La Khinh Khinh cấu Bạch Đoàn nhà chúng ta.”
Cô bế Bạch Đoàn, vén áo lên, một vết bầm nhỏ lộ ra ngoài.
Bạch Đoàn chớp mắt, trên hàng mi còn mang giọt nước, hai mẹ con vô cùng đáng thương.
Người xung quanh nhìn thấy vết bầm đều cảm thấy La Khinh Khinh đúng là một thứ bẩn thỉu, ngay cả trẻ con mà cũng cấu, đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Trâu cũng bị dọa sợ, gân cổ lên khóc.
Bạch Đoàn thấy nó khóc lập tức khóc theo, giọng còn to hơn cả nó, khóc còn thảm hơn cả nó.
Lâm Phong và người nhà họ Lục cũng chạy tới, mẹ Lục nhìn thấy Lục Giai Giai, hai mắt lập tức trợn tròn.
Bà ta nhìn La Khinh Khinh trốn sau lưng Lâm Phong, nhấc chân lao tới.
Lâm Phong cản lại, bị mẹ Lục cào một đường lên mặt.
Lần này cha Lục không cho người nhà họ Lục ra tay: “Đừng đánh.”
Ông ta nhìn La Khinh Khinh và Lâm Phong với ánh mắt lạnh lùng: “Bây giờ đánh thì có tác dụng gì? Về nhà.”
Khi gần đi, Tiết Ngạn và Lâm Phong đối diện tầm mắt.
Cả người Lâm Phong run lên, anh ta biết mình đã bị người hung dữ này nhìn chằm chằm rồi, sau này chắc chắn có rắc rối.
Về đến nhà, Lục Giai Giai muốn giúp Bạch Đoàn lau người lại bị cha Tiết bế đi.
Tiết Ngạn nhìn vết thương trên mặt cô mà nhíu mày, anh lấy thuốc mỡ ra: “Lục Giai Giai, anh không có ở đó mà em còn dám đánh nhau với người khác, rất có bản lĩnh đấy.”
“Em vẫn luôn có bản lĩnh nhé.” Lục Giai Giai lẩm bẩm, thuận tay cầm gương lên nhìn.
“!” Lục Giai Giai nhìn gương mặt sưng đỏ của mình.
Cô tưởng mình bị thương nhẹ hơn La Khinh Khinh nhưng không ngờ trông còn thảm hơn cả đối phương.
Bản mặt sưng vù này còn mập hơn cả heo con trong thôn.
Qua một lúc, mặt cô càng đau hơn, thậm chí vừa nói chuyện đã có thể đụng đến vết thương, đến cổng thôn kê ít thuốc, cơn đau đớn chỉ có thể dùng giấc ngủ để giảm nhẹ.
Mẹ Lục về nhà tức không chịu được, dẫn con trai với con dâu đến đập nát đồ trong nhà Lâm Phong và La Khinh Khinh.
Cha Lục mở cuộc họp nghiêm khắc phê bình hành động này của La Khinh Khinh.
Hơn nữa còn phạt cô ả nhất định phải làm việc đồng áng, thẳng đến khu vụ mùa kết thúc, hơn nữa phải có nghĩa vụ gánh phân.
Ngược lại Tiết Ngạn không đả động gì, mỗi ngày anh đều đi làm và dỗ Lục Giai Giai uống thuốc.
Thuốc Đông y đắng vô cùng, còn mang theo mùi rất kỳ, mỗi lần Lục Giai Giai uống đều phải bịt mũi uống.
“Uống thuốc mới khỏi được.” Bụng ngón tay của Tiết Ngạn nắm gáy của Lục Giai Giai, ánh mắt tối tăm không rõ.
“… Lần trước anh cũng nói như thế.”
Tiết Ngạn lấy ra vài viên kẹo, thấp giọng bảo: “Lần trước nói không đúng sao?”
Lục Giai Giai: “…”
Buổi tối Lục Giai Giai cũng sẽ hỏi Tiết Ngạn một cách rất tự hào: “Anh cảm thấy em có dũng cảm không? Em vẫn luôn tưởng mình là một người mẹ không tốt, nhưng em phát hiện ra em vẫn rất tốt, anh không biết lúc đó em lợi hại thế nào đâu, chỉ muốn đánh cô ta.”
Tiết Ngạn sờ lên gương mặt tinh tế của cô, thấp giọng bảo: “Đúng, em rất dũng cảm, là một người mẹ tốt.”
Lục Giai Giai cười ngọt ngào.