Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 677 - Chương 677: Em Sẽ Phản Kháng Đấy

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 677: Em sẽ phản kháng đấy

Cũng may buổi tối Bạch Đoàn đói, Tiết Ngạn sa sầm mặt mũi đi pha sữa bột mạch nha, bằng không không biết phải thức đêm đến khi nào nữa.

Lục Giai Giai không còn sức mà tắm rửa, chỉ lau qua ngươi rồi nằm xuống ngủ.

Tiết Ngạn dỗ Bạch Đoàn ngủ, lúc trở về thì Lục Giai Giai cũng đã ngủ, màu môi của cô bị cắn trông càng tươi hơn, xương quai xanh lộ ra ngoài, cùng một màu với dấu vết bên trên.

Anh nhớ mùa đông cô rúc trong lòng anh vừa vặn, như cục bông lớn môi hồng răng trắng.

Tiết Ngạn nổi lên suy nghĩ, thích ôm vợ vừa thơm vừa mềm, nhưng chưa ôm được bao lâu Lục Giai Giai đã tỉnh lại, cô nổi điên: “Tiết Ngạn, anh còn chèn ép em nữa là em sẽ phản kháng đấy.”

Tiết Ngạn: “…”

Anh buồn bã rụt tay về, tìm một chỗ vắng vẻ nằm xuống.

Lục Giai Giai vốn vừa mệt vừa giận nhưng nhìn thấy bộ dáng này của anh ngược lại cũng chột dạ, nghĩ có phải mình quá đáng quá rồi không.

Nhưng thật sự nóng không ngủ nổi.

Cô than thở: “Cũng không nói không cho anh ngủ bên cạnh, anh đừng ôm là được.”

Tiết Ngạn chợt đứng dậy, ngủ bên cạnh Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai: “…”

Có một ông chồng lò lửa thì phải làm sao? Mùa hè chỉ có thể nhịn, nếu như đuổi anh đi lại cứ cảm thấy đang bắt nạt anh.

Lục Giai Giai nằm xuống, Tiết Ngạn cầm quạt hương bồ bên cạnh lên giúp Lục Giai Giai nhẹ nhàng quạt gió.

Lục Giai Giai càng xấu hổ hơn, nghĩ cẩn thận thì lò lửa lớn này cũng không phải thứ anh có thể kiểm soát được.

Nhịn cho qua đi vậy.

Vì thế Lục Giai Giai cho phép anh ôm eo ngủ, nhiều hơn thế thì không có.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, cô tắm trước một lần sau đó mới đi làm.

Buổi trưa đi đưa nước như thường, hôm nay mặc quần quân đội với áo sơ mi.

Trước và sau khi kết hôn Lục Giai Giai chỉ trông hơi trẻ con hơn, Châu Văn Thanh nhìn trộm vài lần.

Lục Thảo đánh một cái vào sau đầu anh ta, cô ta vung nắm đấm: “Còn không mau làm việc, lại muốn ăn đòn đúng không?”

“…” Châu Văn Thanh mang vẻ mặt tức giận nhưng lại không có cách nào đối phó. Anh ta nhìn mặt trời trên cao, không biết tại sao mình lại rơi vào bước đường này nữa?

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu hối hận rồi, anh ta lại trúng nắng ngất xỉu, tay bị mài ra toàn là mụn nước.

Lục Thảo cười ha ha, bây giờ cô ta chỉ cần Châu Văn Thanh làm việc, có chết hay không, có sống hay không có gì quan trọng, thư sinh gì đó, đọc thơ gì đó, toàn là thứ vô dụng.

Cô ta kéo Châu Văn Thanh tới dưới gốc cây cách đó không xa, trực tiếp hắt nước vào mặt anh ta, không tỉnh thì tát thêm vài cái bạt tai.

Đứa trẻ bên cạnh không hiểu, mở to mắt nhìn.

Thấy Châu Văn Thanh tỉnh lại, Lục Thảo thu tay về: “Tỉnh là được, ở đây nghỉ ngơi mười phút, lát nữa tiếp tục làm việc, dám lén lười thì tôi sẽ đánh chết anh.”

Châu Văn Thanh: “…”

Tối hôm qua Lục Giai Giai bị Tiết Ngạn dày vò đủ rồi, hôm nay xách nước được nửa đường đã bắt đầu mệt, eo cũng đau mà chân cũng mỏi.

Cô ngồi bên dưới gốc cây nghi ngờ cuộc đời.

“Em gái, em sao thế?” Trương Thục Vân nhìn Lục Giai Giai với ánh mắt mơ hồ.

Lục Giai Giai lắc đầu: “Không sao, em nhớ Bạch Đoàn thôi.”

Tìm người đàn ông quá cường tráng cũng có khuyết điểm, tuy có cảm giác an toàn nhưng cũng mệt.

Không lâu sau, Tiết Ngạn xách nước mà Lục Giai Giai mang tới.

Đột nhiên cô quay đầu hỏi: “Hôm nay đi làm có mệt không?”

Lúa đã gặt được một nửa, gió thổi qua giọt mồ hôi trên trán mang theo vẻ mát lạnh.

Tiết Ngạn cho rằng Lục Giai Giai đang thương anh nên mới lắc đầu: “Không mệt.”

“…” Lục Giai Giai cũng uống một bát nước đậu xanh, cô ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Tiết Ngạn không đi làm mà ngồi bên cạnh cô.

Tiết Dương thấy Tiết Ngạn không tích cực làm việc, lại nhìn thấy chị dâu hình như không có tinh thần, cũng ngồi bất động ở đó.

“Đi nào.” Tiết Khiêm vỗ lên gáy Tiết Dương một cái: “Nên đi gặt lúa thôi.”

“Anh cả có làm đâu.” Tiết Ngạn giảo biện.

“Anh cả có vợ còn em có vợ không?”

“…”

Lục Giai Giai rất để ý đến gương mặt của mình, đúng giờ bôi thuốc, đến hôm nay trên cơ bản vết sưng vù trên mặt đã tan hết, chỉ còn lại vảy máu màu đỏ nâu vẫn chưa tróc ra.

Tiết Ngạn liếc nhìn vài lần, thấy bên cạnh không có người mới chạm tay lên gò má trắng nõn của cô: “Có thể bôi thuốc mỡ lúc trước làm cho em, sẽ không để lại sẹo.”

Lục Giai Giai gật đầu: “Lúc tới đã bôi rồi.”

Ánh mắt của Tiết Ngạn nặng nề, anh nghĩ đến La Khinh Khinh, khóe môi lạnh lùng hơi nhếch lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán giúp Lục Giai Giai: “Ngoan, không có việc gì thì về nhà nghỉ đi, đến trưa anh sẽ về.”

 


Bình Luận (0)
Comment