Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 678 - Chương 678: Cô Cứ Đợi Sự Trả Thù Của Tiết Ngạn Đi 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 678: Cô cứ đợi sự trả thù của Tiết Ngạn đi 1

“Ừm.” Lục Giai Giai lén nhìn trộm Tiết Ngạn, thấy anh cầm cái liềm bên cạnh, ngón tay cầm cán liềm, đường nét cơ bắp trên cánh tay hiện lên rất lưu loát.

“Gặt lúa lâu như vậy anh có cảm thấy cơ thể không thoải mái không?” Cô vẫn không chịu từ bỏ, hỏi.

“Không sao, anh đã làm quen rồi.”

“…”

Lục Giai Giai lưng đau chân mỏi đứng dậy, cô cắn răng, đôi mắt to mang theo vẻ tức giận, rời đi trong sự oan ức.

Tiết Ngạn không hiểu chuyện gì, anh nhấc chân định đuổi theo.

“Đúng rồi, buổi trưa anh muốn ăn gì?” Lục Giai Giai quay đầu hỏi.

Tiết Ngạn dừng động tác, lại đứng thẳng, anh hỏi dò: “Gì cũng được.”

“Vậy ăn mì đi.” Lục Giai Giai xách cái giỏ lên đi về nhà.

Hình như cũng không giận, Tiết Ngạn thở phào một hơi nhẹ nhõm, trở về tiếp tục gặt lúa, sức anh lớn, mới một lúc đã gặt được một chuyến, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Anh muốn làm cho xong việc sớm một chút.

Lục Giai Giai đi một lúc lại nghỉ một lúc, vừa vặn gặp La Khinh Khinh đang làm việc đồng áng.

Vết sưng đỏ trên mặt cô ả đã tan, nhưng mặt của La Khinh Khinh vẫn còn sưng, lại vì thường làm việc dưới ánh mặt trời nên làn da đã phơi nắng đến hơi đen.

Cô ả nhìn thấy Lục Giai Giai mà sững sờ.

Lục Giai Giai nhướn mày, dựng ngón út sau đó rời đi một cách hiên ngang.

La Khinh Khinh: “…”

Trâu ngồi chơi bên cạnh đói rồi, nó gân cổ lên khóc.

La Khinh Khinh không hề có tình cảm gì với đứa con trai này, cũng chưa bao giờ từng muốn nên chỉ giả bộ không nghe thấy.

Cô ta phải về thành phố, tuyệt đối không thể để một đứa trẻ kéo chân mình được, dù sao thì sau này cô ta vẫn sẽ đẻ rất nhiều con.

Bạch Đoàn vừa nhìn thấy Lục Giai Giai trở về đã kêu a a, Lục Giai Giai liếc mắt nhìn thời gian, quyết định đọc sách một lúc nữa.

Mỗi lần Lục Giai Giai đọc sách, cậu bé đều muốn tham gia vào.

Lục Giai Giai ngồi bên chiếu, Bạch Đoàn lại bò vào lòng cô, cậu bé ngồi với Lục Giai Giai cùng đọc sách.

Tuy không hiểu gì nhưng một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào sách, vừa ngoan vừa đáng yêu.

Lục Giai Giai thi thoảng nhàm chán, đầu ngón tay sẽ chọc lên gương mặt em bé của Bạch Đoàn.

“’A.” Bạch Đoàn ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô.

Mẹ Lục phơi xong quần áo lại nấu cơm trưa với Lục Giai Giai, buổi trưa nấu mì lại thái thêm một ít thịt xông khói.

Tiết Ngạn đi vào cửa nhìn thấy Lục Giai Giai đang bế Bạch Đoàn, tối qua ôm anh còn nói nóng, hôm nay lại ôm Bạch Đoàn cười tươi như hoa nở.

Tiết Ngạn cảm thấy mình bị phân biệt đối xử.

Bạch Đoàn ôm bình sữa bò tới bò lui, Tiết Ngạn híp mắt, chướng mắt bộ dáng lười biếng của cậu bé.

Anh căng da mặt: “Một bé trai sao có thể lề mề như thế được, uống nhanh một chút, cha còn phải rửa bình sữa cho con nữa.”

Bạch Đoàn không nghe hiểu nhưng thấy sắc mặt của cha không tốt, cậu bé ngồi trên chiếu, duỗi chân nhỏ, ôm bình sữa trong lòng, đôi mắt trừng to một lúc.

Tiết Ngạn hít một hơi thật sâu, đặt bình sữa vào trong miệng giúp Bạch Đoàn.

Bạch Đoàn dường như hiểu ý, cũng không chạy lung tung mà ngoan ngoãn bắt đầu uống sữa.

Lục Giai Giai nghe thấy động tĩnh mới đi ra khỏi cửa, Bạch Đoàn đã uống xong sữa, rì rầm nhìn Lục Giai Giai.

“…” Cô không thể chịu được vẻ mặt tủi thân oan ức của Bạch Đoàn: “Tiết Ngạn, bạch Đoàn vẫn còn nhỏ, anh đừng hung dữ với con như thế.”

Tiết Ngạn không nói gì cả, lại đi rửa bình sữa, anh quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Đoàn đang cầu được bế.

Con hổ hai mặt này.

Buổi trưa Lục Giai Giai và Bạch Đoàn ngủ dưới một cái cây trong sân, ai ngờ muỗi nhiều quá, trong phòng còn có thể hun ít đồ, bên ngoài thì bị muỗi cắn.

Trên cẳng chân lộ ra ngoài của cô chưa đến một lúc đã bị cắn mấy nốt, chất da đã khác với người thường, vừa cắn là đỏ một nốt.

Lục Giai Giai sợ mấy con muỗi đó cắn Bạch Đoàn nên vẫn luôn ở bên cạnh quạt gió đuổi muỗi giúp cậu bé, nhịn mười mấy phút, cô nổi giận đùng đùng bế cậu bé vào trong nhà.

Tiết Ngạn nhìn Lục Giai Giai với vẻ đúng như trong dự liệu, duỗi tay đón Bạch Đoàn về, sau đó đặt vào trong nôi.

“Bị cắn rồi.” Tiết Ngạn lấy thuốc mỡ bên cạnh bôi lên vết muỗi đốt: “Xem sau này em còn ngủ ở ngoài nữa không.”

“Em cũng không biết làm sao nữa, tụi nó toàn đuổi theo em cắn.” Lục Giai Giai mím môi: “Nếu ngủ bên ngoài một buổi sáng chỉ sợ sẽ hút sạch máu của em mất.”

Tiết Ngạn lại đốt lá ngải trong phòng, cuối cùng Lục Giai Giai cũng yên tâm nằm lên giường.

 


Bình Luận (0)
Comment