Bà ta quan sát vài lần, cảm thấy hơi quen mắt.
“Cô là ai?” Mẹ Lục nhíu mày.
“Bác gái, cháu là Phương Nhu, anh cả cháu với đồng chí Lục là chiến hữu, lần này cháu tới tìm anh ấy cầu giúp đỡ.”
“…” Mẹ Lục nhìn dấu bàn tay trên mặt cô ta, cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt này, bà ta bĩu môi: “Tôi nhớ cô có một anh hai nữa cơ mà, cô không tìm anh hai cô mà tìm Kính Quốc nhà chúng tôi làm gì? Cô có bệnh à? Có biết xấu hổ không?”
Đã kết hôn rồi còn tới tìm người đàn ông không liên quan gì, không biết còn tưởng Kính Quốc nhà bọn họ đã làm ra chuyện xấu xa gì đó.
Sắc mặt của Phương Nhu trắng bệch, ấn tượng của cô ta về mẹ Lục vẫn dừng ở lời nói dễ nghe, không ngờ đối phương nói chuyện lại khó nghe như thế.
“Cút qua một bên, càng xa càng tốt.” Mẹ Lục hào phóng cho một cái trợn mắt.
Phương Nhu: “…”
Mẹ Lục và cha Lục rời đi chưa được bao lâu thì cô ta bị một người đàn ông lôi đi, cách hai ngày cô ta mới biết Lục Kính Quốc đã đi rồi.
Cũng chính trong hai ngày đó, một vị vĩ nhân ra đi, mẹ Lục dẫn người trong nhà ăn chay hai hôm.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, người đi làm cũng không còn thường xuyên nữa, Lục Giai Giai thi thoảng nghe tin đồn, nghe nói thôn bên cạnh có người ly hôn, tình hình cụ thể là gì thì cũng không biết.
Giữa tháng mười một, Lục Kính Quốc gửi thư về, nói riêng với Lục Giai Giai một chuyện.
Anh nhìn trúng một cô gái, đang định lấy làm chị dâu của cô, nhưng trước khi sự việc thành công tuyệt đối không thể nói cho mẹ Lục biết.
Lục Giai Giai: “!”
Buổi tối cô hào hứng không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường.
“Sao thế?” Tiết Ngạn nhìn đôi mắt to sáng ngời hữu thần của cô.
“Em… em nói với anh một chuyện, anh tuyệt đối đừng nói với người khác nhé.”
“…” Tiết Ngạn gật đầu.
“Anh ba em, anh ấy có cô gái mà mình thích rồi.”
“Ồ.”
“…”
…
Rất nhanh đã đến năm mới, Lục Giai Giai thêm cho mỗi người trong nhà một cái áo mới.
Ngày thường bọn họ cũng không tiêu bao nhiêu tiền, công điểm của Tiết Ngạn và tiền lương của Lục Giai Giai đã đủ để bọn họ sống rất tốt rồi.
Cộng thêm bọn họ có mỗi một đứa con là Bạch Đoàn, không có chi tiêu gì lớn.
Tiền trong kho vàng hàn toàn không dùng đến mà vẫn sống không tồi.
Lục Giai Giai thay cái áo bông mới cho Bạch Đoàn, lại quấn một cái khăn quàng cổ cho cậu bé, bọc cậu bé lại chỉ còn chừa mỗi đôi mắt.
Cậu bé ngồi trên giường muốn đứng dậy, nhưng thử vài lần mới đứng dậy được: “Mẹ, dày.”
“Ra ngoài sẽ không dày nữa.” Lục Giai Giai đóng nắp lò bên dưới, sau đó bế Bạch Đoàn ra khỏi cửa, cô thả cậu bé lên cái xe đẩy rồi kéo cậu bé đi.
Bên ngoài trắng phau, rất nhiều đứa trẻ đang ở ngoài chơi trượt tuyết, Bạch Đoàn được kéo cũng cười khanh khách.
Vì cậu bé được bọc rất kín kẽ nên cũng không lạnh tí nào cả, rất nhiều đứa trẻ qua đường đều rất ngưỡng mộ Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn mặc quần áo mới, Lục Giai Giai lại thường chơi với cậu bé, trong tay thường xuyên có đồ ăn ngon, cả người trắng trẻo mập mạp.
Không giống bọn trẻ, mặt bị gió thổi đến đỏ bừng, ngón tay cũng lạnh cóng đến nứt nẻ.
Thật ra bọn trẻ ngưỡng mộ Bạch Đoàn có một người mẹ giống như Lục Giai Giai, lớn lên ưa nhìn lại dịu dàng, còn có thể kiếm tiền, lúc cười với con khỏi phải nói ngọt ngào bao nhiêu.
Bạch Đoàn được kéo một lúc cứ đòi tự mình xuống đi, Lục Giai Giai chỉ có thể thả cậu bé xuống.
Trên đường trơn, cậu bé bước hai bước đã ngã uỵch, mặc dày cũng không đau nhưng Bạch Đoàn vẫn há miệng, tủi thân kêu: “Mẹ…”
“…” Lục Giai Giai vội vàng đi lên đỡ người dậy, cô sốt ruột nói: “Ngã đau thì lên xe đi, mẹ kéo con.”
Bạch Đoàn mở to mắt: “Không muốn.”
Cậu bé lắc đầu, buông tay Lục Giai Giai ra, bước đi từng chút một, thi thoảng lại nắm tuyết trên đất nghịch.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn đám trẻ trên đường, phát hiện ra rất nhiều đứa trẻ chơi rồi trượt chân ngã, nhưng sau đó vẫn phủi tuyết trên người, mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ như cũ, vui vẻ đùa giỡn với nhau.
Đột nhiên cô nhớ đến lúc mình còn nhỏ, nhìn thấy Bạch Đoàn ham chơi như vậy, trong lòng chợt hiểu ra quá mức bảo vệ cũng là một kiểu sát thương.
Đến nhà họ Lục, Thạch Đầu và Chuyên Đầu kéo Bạch Đoàn ra ngoài chơi, có bạn chơi cùng nên cậu bé càng vui hơn.
“Bé trai rất nghịch, muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy, hoàn toàn không quản được.” Trương Thục Vân rất có kinh nghiệm: “Nào, em gái, qua đây sưởi ấm đi, không cần quan tâm tụi nó.”