Lục Giai Giai xoa mũi, ngồi vào chỗ nói chuyện với Trương Thục Vân.
Thạch Đầu dẫn Bạch Đoàn ra ngoài chơi, vỗ ngực nói: “Em trai, em cứ nghe lời anh, đến khi đó anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Bạch Đoàn nghiêng đầu, đôi mắt đảo đi, rất nhanh đã gật đầu.
Thạch Đầu lấy xe trượt của Bạch Đoàn, kêu em trai mình kéo cậu bé, hào hứng kêu oa oa.
Đôi mắt của Bạch Đoàn di chuyển, cũng muốn ngồi, đợi Thạch Đầu vòng một vòng, cậu bé xuống đổi chỗ cho Chuyên Đầu.
Chuyên Đầu quay đầu nhìn Bạch Đoàn: “Em trai, em có muốn kéo anh không? Đến lúc đó anh cũng sẽ kéo em.”
Bạch Đoàn chớp mắt, móc một viên kẹo ở trong túi ra: “Anh Chuyên Đầu, cho.”
“Kẹo sữa thỏ trắng hả.” Chuyên Đầu cũng không chơi xe nữa mà nhanh chóng nhận lấy.
Từ sau khi chia nhà, đồ ngon càng ngày càng ít, bọn trẻ cũng hơi thèm rồi.
Thạch Đầu cũng chạy tới: “Bạch Đoàn, em còn kẹo không?”
Bạch Đoàn vụng về đi vào trong xe trượt của mình, nhìn Chuyên Đầu trước: “Anh Chuyên Đầu, kéo, kẹo sữa, còn.”
“Thật hả?” Chuyên Đầu chỉ sợ anh lớn Thạch Đầu giành việc của mình nên kéo Bạch Đoàn trượt trên tuyết một vòng.
Sau khi trở về, cậu bé mới nhìn về phía Thạch Đầu: “Kéo, cho hết.”
Bị ghẻ lạnh một lúc, Thạch Đầu nghe thấy cũng có thể cho mình kẹo nên lại kéo Bạch Đoàn chạy liên tiếp mấy vòng, sau đó Thạch Đầu duỗi tay: “Bạch Đoàn, anh kéo em bốn vòng, cho anh bốn cái kẹo đi.”
Bạch Đoàn cũng chơi đủ rồi, cậu bé mở to đôi mắt, lục trong túi mình rồi nói với vẻ vô tội: “Hết rồi.”
Thạch Đầu: “…”
“Đợi đã.” Bạch Đoàn cố gắng tìm trên người mình, tốn mất một lúc mới cố tình tìm được một viên kẹo: “Anh Thạch Đầu, cuối cùng, tìm được rồi.”
Cậu bé cười vô cùng ngoan ngoãn, bởi vì trong quá trình tìm rất cố gắng, tuy rằng chỉ cho một viên kẹo nhưng Thạch Đầu vẫn cảm ơn cậu bé.
Thôi méo mó có vẫn hơn không.
Thạch Đầu cho kẹo sữa vào miệng, mơ hồ bảo: “Bạch Đoàn, em kéo anh đi.”
Bạch Đoàn lắc đầu: “Em nhỏ, mệt, không kéo được.”
Cậu bé cứ cảm thấy trong này có gì đó không đúng, ngược lại Chuyên Đầu lại vui vẻ muốn xỉu.
Cậu bé kéo một vòng, Bạch Đoàn cho cậu bé một viên kẹo, anh cả kéo bốn vòng mới được cho có một viên kẹo, có sự so sánh, cậu bé cảm thấy mình tốt hơn anh cả nhiều.
Chuyên Đầu nói với Thạch Đầu: “Anh cả, Bạch Đoàn cho hai chúng ta kẹo ăn, em ấy còn nhỏ, không thể để em ấy kéo chúng ta được, nên là chúng ta kéo em ấy.”
“Anh Chuyên Đầu, tốt.” Bạch Đoàn đúng lúc lên tiếng.
Thạch Đầu gãi đầu: “Là như vậy sao?”
Bạch Đoàn không muốn ngồi xe nữa, cậu bé hào phòng bảo: “Anh Thạch Đầu, xe trượt, anh chơi, Bạch Đoàn, không cần kẹo.”
Thạch Đầu lập tức hơi chột dạ, cậu bé chơi xe trượt của em trai lại còn đòi kẹo, hình như có hơi quá đáng.
“Vậy anh kéo em thêm mấy vòng nữa nhé.”
“Không cần, anh, mệt.”
Thạch Đầu cảm động.
Lục Thảo về nhà mẹ đẻ, con trai Tuyết Đoàn của cô ta đứng ở ngoài cửa nhìn người khác chơi ném tuyết với vẻ ngưỡng mộ.
Vừa rồi nhìn thấy Bạch Đoàn cho người khác kẹo, nó đợi hai anh lớn đi rồi mới lén lút đi đến sau lưng Bạch Đoàn, trừng mắt hỏi: “Mày, kẹo, còn không?” Vẻ mặt như muốn cướp.
Bạch Đoàn quay đầu nhìn nó, Tuyết Đoàn không cao bằng Bạch Đoàn, làn da còn đen.
Bạch Đoàn không để ý đến nó: “Không có.”
“Cho tao!” Tay Tuyết Đoàn thò vào trong túi của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn duỗi tay đẩy nó một cái, Tuyết Đoàn ngã, vừa định khóc thì Bạch Đoàn đã vung nắm đấm lên: “Khóc, đánh.”
Tuyết Đoàn nín nhịn, nó vẫn muốn khóc nhưng Bạch Đoàn đã cầm một nắm tuyết ném lên mặt nó.
“Oa!” Tuyết Đoàn lập tức òa khóc.
Bạch Đoàn ngồi xuống đất, cầm tuyết bôi lên mặt, khóc còn to hơn cả nó.
Lục Giai Giai nghe thấy tiếng khóc lập tức đi ra ngoài, Bạch Đoàn nhìn thấy cô là tủi thân nói: “Mẹ…”
“Sao thế?” Lục Giai Giai nhanh chóng đỡ Bạch Đoàn dậy.
Thạch Đầu và Chuyên Đầu nghe thấy tiếng cũng vội vàng chạy qua.
“Tuyết Đoàn, sao thế?” Lục Thảo nhanh chóng mở cửa.
Tuyết Đoàn? Gọi ai?
Lục Giai Giai nhìn Lục Thảo chạy về phía bé trai đối diện.
Con trai của Lục Thảo tên là Tuyết Đoàn?
Trong lòng cô có hơi bị dị ứng với kiểu cố gắng bắt chước này.
“Mẹ, giành kẹo, nó.” Bạch Đoàn kéo túi kéo mình với vẻ đáng thương vô cùng, nổi giận đùng đùng giành trước tố cáo.
“Ngoan.”
Lục Giai Giai còn chưa nói gì thì Lục Thảo đã nôn nóng: “Lục Giai Giai, con trai chị bị làm sao đấy? Đẩy con trai tôi ngã đây này.”