“Lục Thảo, cô bị điên à? Cô không nghe thấy sao, con trai cô giơ tay giành đồ trước nhé.” Lục Giai Giai cười lạnh, đôi mày tinh tế nhướn lên: “Có phải cô nghèo đến mức đi ăn xin rồi không hả? Tôi nói cho cô biết, dù cô có xin ăn thì chúng tôi cũng không có khả năng cho cô đâu.”
Người này thật sự có bệnh, mới đầu muốn giành mẹ của cô, bây giờ ngay cả con trai cũng bắt chước con trai cô.
“Chị!”
“Lúc tôi tới, tôi con trai tôi cũng ngồi dưới đất, có phải con trai cô đẩy nó không?”
“…”
Bác gái cả Lục vội vàng chạy đi tới: “Gần tết nhất rồi đừng nổi nóng, chẳng qua là hai đứa trẻ đùa giỡn thôi, không có chuyện gì cả.”
Tuyết Đoàn ngẩng đầu với Lục Thảo: “Mẹ, nó, kẹo.”
Sắc mặt của Lục Thảo khó coi, xách Tuyết Đoàn ngồi trên mặt đất dậy, đánh bôm bốp mấy cái vào mông nó: “Ăn ăn ăn, mẹ cho con ăn này, cả đời này chưa từng thấy đồ ăn hay sao?”
Tuyết Đoàn bị đánh khóc oa oa.
Bạch Đoàn sợ hãi rúc vào lòng Lục Giai Giai, thẳng đến bây giờ vẫn chưa có người nào thật sự đánh cậu bé.
Lục Giai Giai nhíu mày: “Lục Thảo, cô bị điên à, tâm trạng của cô không tốt thì trút giận lên người con mình sao, ở trước mặt nhiều người như thế cố tình đánh con mình, trong lòng dễ chịu đúng không?”
“Tôi thích đánh đấy, chị bớt quản đi.” Lục Thảo xách Tuyết Đoàn đi vào phòng cả nhà họ Lục: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, cả đời này chưa từng thấy kẹo sao?”
Lục Giai Giai: “…”
Trương Thục Vân mắng Thạch Đầu và Chuyên Đầu một trận: “Không phải kêu các con chơi với em hay sao? Các con thì hay lắm, tự mình chạy đi chơi, ném Bạch Đoàn ở một bên.”
“Không có, anh, gần.” Bạch Đoàn ở trong lòng Lục Giai Giai nói đỡ.
Thạch Đầu với Chuyên Đầu cảm động muốn chết, chơi với Bạch Đoàn rất lâu.
Tiết Ngạn giết heo xong trở về, trên người có mùi, anh tắm một cái mới đi vào phòng, Bạch Đoàn nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đi đến đâu tròng mắt của cậu bé di chuyển theo hướng đó.
“…” Tiết Ngạn cầm khăn lông dùng sức lau tóc.
Trong phòng có lò sưởi, nói nóng không nóng, nói lạnh cũng không lạnh.
Anh hỏi: “Muốn làm gì?”
“Cha, cưỡi ngựa.” Bạch Đoàn nghĩ đến chuyện mà Thạch Đầu nói với mình, đôi mắt của cậu bé sáng ngời: “Cậu dẫn, anh, cưỡi ngựa, con cũng muốn.”
Tiết Ngạn: “…”
Thằng nhóc này muốn cưỡi lên đầu anh đây mà.
Tiết Ngạn nhíu mày, tiến tới xách Bạch Đoàn lên.
Lúc vừa mới ra đời, anh chỉ muốn xách cậu bé, bây giờ cuối cùng kéo áo cái cũng xách được lên.
Đôi mắt của Bạch Đoàn vẫn sáng ngời lấp lánh.
“Chỉ có thể cưỡi một lần.” Tiết Ngạn thấp giọng nói.
Bạch Đoàn gật đầu.
Rất nhanh, Bạch Đoàn đã được như ý nguyện ngồi lên cổ Tiết Ngạn, cậu bé nắm mái tóc ẩm của anh mà không hề ghét bỏ tí nào.
Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Tiết Ngạn chỉ sợ làm cục bông ngã, tay vẫn luôn để lên người cậu bé.
“Gia.”
Mới nói trước chỉ cưỡi một lần nhưng đến tối Bạch Đoàn lại cưỡi thêm lần nữa, Lục Giai Giai thấy hai cha con ở chung rất hòa hợp mới ngồi làm đề toán.
Cô nói với Tiết Ngạn: “Cuối tháng mười năm nay sẽ truyền tin khôi phục kỳ thi đại học, đầu tháng mười hai sẽ thi đại học, trong này chỉ có hơn một tháng để chuẩn bị. Tiết Ngạn, năm nay anh đừng làm nhiều việc như vậy nữa, chú trọng vào thi đại học đã.”
“Anh biết rồi.” Tiết Ngạn đang cố gắng đỡ thằng bé con bên trên.
…
Lục Thảo về đến nhà lại đánh Châu Văn Thanh một trận.
Một năm này, Châu Văn Thanh với cô ta cũng không nhàn rỗi nên mùa đông cũng coi như có thể chịu đựng qua, vừa hết tết, Lục Thảo đã kéo Châu Văn Thanh đi đăng ký kết hôn.
Cô ta nghe mẹ nói không đăng ký kết hôn vậy là không hợp pháp, thế là không được.
Ngày nào hai người cũng đánh nhau, Châu Văn Thanh viết thư gửi đi muốn nhờ quan hệ trong nhà để về thành phố, nhưng vẫn chẳng có hồi âm gì.
“Lục Thảo, tôi đúng là mù mắt mới lấy cô.” Châu Văn Thanh trốn trong góc tường, anh ta thật sự hối hận rồi, trong thôn có nhiều cô gái như thế, tại sao anh ta cứ cố tình chọn trúng Lục Thảo.
Lục Thảo cười lạnh: “Anh tưởng anh là cái thứ gì tốt đẹp lắm sao? Bây giờ tôi đã sớm hiểu ra rồi, không phải anh chỉ biết đọc vài ba bài thơ cũ rích thôi sao? Năm đó anh dựa vào cái này để dụ dỗ tôi, tôi nói cho anh biết, nếu không phải tôi đẻ con trai cho anh, còn muốn theo anh về thành phố trải qua cuộc sống tốt thì anh tưởng tôi sẽ đăng ký kết hôn với anh sao?”