“Tiết Ngạn cũng sẽ thi đại học á?” Có người đến giọng nói cũng thay đổi.
Mẹ Lục chỉnh giọng: “Còn không phải sao, hai đứa nhà chúng tôi đều sẽ thi đại học, đúng là làm tôi lo muốn chết, bà nói xem nếu có thể thi đỗ hết vậy bao lâu mới có thể gặp một lần? Còn cả Bạch Đoàn nhà chúng tôi nữa, sau này sẽ đi theo con gái và con rể tôi.”
“…”
“Vẫn là Bạch Đoàn nhà chúng tôi tốt số, đến khi ấy cha mẹ đều là người có văn hóa, Bạch Đoàn, có vui không?” Mẹ Lục cúi đầu hỏi với vẻ ôn hòa.
Bạch Đoàn: “Vui!”
Mọi người: “…”
Chỉ một ngày ngắn ngủi, mọi người đều biết Tiết Ngạn cũng sẽ tham gia thi đại học.
Cha Tiết: “…”
Buổi tối Tiết Ngạn quấn lấy Lục Giai Giai, trên người tản ra hơi nóng và khí tức xâm chiếm quấn chặt lấy cô.
Hai người rõ ràng thường xuyên bên nhau nhưng anh vẫn vô cùng hung dữ, sự hứng thú đó đến bây giờ vẫn chưa biến mất.
Anh thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đều biết anh sẽ thi đại học rồi.”
“?” Đầu óc Lục Giai Giai vẫn hơi mơ hồ.
“Bọn họ chắc chắn đều nói anh không thi đỗ, em phải an ủi anh.”
“…” Lục Giai Giai thật sự muốn đá Tiết Ngạn xuống.
Giống như Tiết Ngạn nghĩ, rất nhiều người đều cảm thấy anh suy nghĩ viển vông, tên chân đất mắt toét học chưa đến hai năm cũng muốn thi đại học.
Châu Văn Thanh thì lại cười đến hằn cả nếp nhăn.
…
Tài liệu ôn tập của Lý Phân ít, ban ngày sẽ đến nhà Lục Giai Giai ôn tập.
Lục Giai Giai học toán thì cô ta sẽ học cái khác, Lục Giai Giai học cái khác thì cô ta sẽ học toán, thi thoảng còn có thể thảo luận với nhau.
Một lúc có thể chăm sóc cả ba người, mẹ Lục vừa vặn bớt lo, thi thoảng sẽ bưng nước vào cho bọn họ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Bạch Đoàn cũng mặc áo bông, người nào cũng giống như đói như khát mà ôn tập, cậu bé nhìn trái nhìn phải, chỉ có thể đi tìm cha Lục và mẹ Lục chơi.
Giữa tháng mười một bắt đầu báo danh thi đại học, một năm này tuyết rơi vô cùng nhiều, đạp xe rất bất tiện nên Tiết Ngạn đẩy Lục Giai Giai đi đằng trước.
“Tiết Ngạn, hai người định đi báo danh sao?” Trên đường có người hỏi.
Lục Giai Giai gật đầu, gió lạnh thổi qua, cô rụt cổ vào trong khăn quàng cổ.
Đi qua nhà họ Tiền, bà Tiền đang ngồi ở cổng nhìn ra bên ngoài.
Bà ta đã liệt hơn ba năm rồi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, lại vì quanh năm nằm trên giường nên máu không lưu thông, trên người có chỗ thối rữa.
Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà ồn ào cứ đòi ra ngoài xem.
Bà ta nhìn thấy Tiết Ngạn, ánh mắt không tự chủ được mà đặt lên người anh.
Dáng người của Tiết Ngạn cao lớn, cô gái bên cạnh lại ngoan ngoãn xinh đẹp, có tuyết trắng tôn lên phía sau, trông hai người họ vô cùng xứng đôi.
Đợi người đi qua, bà ta nghe thấy tiếng trò chuyện cách đó không xa.
“Các bà nói xem Tiết Ngạn có thể thi đỗ không? Nếu như thi đỗ thì nhà họ Tiết đúng là làm rạng rỡ tổ tông?”
“Sao không thể thi đỗ? Bà nhìn ngày nào Đại Nha cũng nói đi, tôi thấy nói không chừng có thể thi đỗ đấy, các bà nghĩ mà xem trước đây bọn họ có thân phận gì, tôi nhớ lúc nhỏ cậu ta cũng thông minh lắm.”
“Thi đỗ rồi có phải sau này sẽ làm quan to không? Thi đỗ đại học cũng ghê gớm lắm đấy, tổ tiên linh thiêng.”
Thế hệ trước không tự chủ được mà liên tưởng đến lúc nhà họ Tiết còn huy hoàng, trong lòng không dám coi thường gì nữa.
Bà Tiền thấy nhà họ Tiết thời tới vận đổi lại nghĩ đến sự nghèo túng bây giờ của mình, đầu óc đau nhức, trực tiếp bỏ đi.
Chỗ có thể đạp xe thì Tiết Ngạn đều thử đạp, đường quá khó đi nên hơn một giờ hai người mới tới thị trấn.
Vừa tới điểm báo danh đã thấy người đông như nêm cối, mọi người chen tới chen lui tranh nhau báo danh.
La Khinh Khinh phát điên chen vào bên trong nhưng dù sao cô ả cũng là phụ nữ, rất nhanh đã bị đẩy ngã.
Lâm Phong đang bế con, một tay anh ta kéo La Khinh Khinh dậy, cái ót phẳng nhăn lại: “Gấp cái gì?”
“Không phải tôi sợ không báo danh được hay sao? Anh nói xem, lỡ như không báo danh được vậy chẳng phải cả đời này hai chúng ta sẽ phải sống nơi đó hay sao?” La Khinh Khinh đẩy Lâm Phong ra: “Bản thân anh không vội cũng đừng quản tôi.”
Quốc gia thay đổi lớn, bản thân cô ả cũng phát hiện ra một vài tình hình, bây giờ cũng không sợ Lâm Phong nữa, cùng lắm thì ly hôn.
Cô ả muốn rời khỏi thôn Tây Thủy, cô ả muốn về thành phố.