Tiết Ngạn quan sát xung quanh, bảo vệ Lục Giai Giai chen vào bên trong, cho dù là thế nhưng mất nửa tiếng hai người mới điền xong đơn, sau khi giao tư liệu lại đẩy xe rời đi.
Lý Phân cũng giao xong đơn báo danh, cô ta đuổi theo Lục Giai Giai, vẻ mặt lo lắng: “Không ngờ lại có nhiều người báo danh như thế, lần này chỉ sợ thi không quá tốt.”
Năm nay xác suất trúng tuyển thật sự rất thấp, trong một nghìn người chỉ có năm người có thể đỗ đại học, có thể nói là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, có thôn thậm chí ngay cả một sinh viên đại học cũng không có.
Lục Giai Giai an ủi: “Bây giờ điều quan trọng nhất là cố gắng, còn nữa, vẫn còn một nửa thời gian nữa, tất cả vẫn chưa biết trước được mà.”
Lục Nghiệp Quốc ở bên cạnh vội vàng bảo: “Đúng, vợ, em đừng nôn nóng, nhất định có thể thi đỗ.”
Trong lòng Lý Phân cũng hiểu rõ, cô ta chỉ có thể nhanh chóng đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng mình, tránh cản trở chuyện học của bản thân.
“Chị Tiểu Phân, đi ăn cơm chung đi.” Lục Giai Giai nuốt nước miếng, buổi sáng bắt đầu xuất phát đến bây giờ đã hai, ba giờ chiều mà vẫn chưa ăn cơm, cô đã đói sắp chết rồi.
Lý Phân hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn mì.”
“Cái này…” Vẻ mặt của Lý Phân hơi khó xử: “Giai Giai, chị với anh tư em đang định mua hai cái bánh bao rồi đi, vội về học tiếp nữa.”
“Vậy được.” Lục Giai Giai sợ làm chậm trễ thời gian của Lý Phân.
Có thể nói, kỳ thi lần này có liên quan cực lớn tới vận mệnh sau này .
Lúc này thi đỗ đại học trên cơ bản đều sống không tồi, ra ngoài sẽ được phân công việc cho.
Đặc biệt là tốp đầu tiên cho ra rất nhiều nhân vật lớn lợi hại.
Lý Phân mua hai cái bánh bao rồi cùng Lục Nghiệp Quốc vội vàng đi, Lục Giai Giai thoải mái ăn một bát mì, sau đó Tiết Ngạn đạp xe lai cô về nhà.
Thời gian đếm ngược thi đại học tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất, cũng chính trong khoảng thời gian này, cha Lục mang về một tin tức tốt.
“Bây giờ khắp các nơi đều đã gỡ mũ, không bao lâu nữa nhà họ Tiết các ông có thể quang minh chính đại được gỡ mũ rồi.”
Cha Tiết sững sờ, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Bọn họ chịu khổ nhiều năm như thế, cuối cùng cũng được quốc gia nhìn thấy rồi.
Người nhà họ Tiết đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chịu đựng qua được những năm tháng quá khứ ấy.
Buổi tối mẹ Lục và Lục Giai Giai xuống bếp nấu một bữa thật ngon cho mọi người.
Tiết Ngạn vẫn chẳng nói tiếng nào cả, Lục Giai Giai lại biết người muốn được gỡ mũ nhất chính là anh.
Anh là người hứng chịu nhiều nhất, tuổi còn trẻ đã bắt đầu nuôi gia đình, bị người chê cười, khinh bỉ, chống đỡ được đến hiện tại.
Cô thả Bạch Đoàn vào trong lòng anh, Bạch Đoàn chớp đôi mắt to đen láy, hỏi dò cha mình: “Có thể cưỡi ngựa không ạ?”
Tiết Ngạn: “…”
Anh thở ra một hơi, cái nên qua đều đã qua rồi, ông trời cũng đủ thương hại anh.
Bồi thường cho anh một Lục Giai Giai.
“Cưỡi.” Tiết Ngạn thành thạo nhấc Bạch Đoàn qua đầu mình.
Bạch Đoàn vui vẻ muốn xỉu, ngón tay nắm tóc cha mình, trong phòng đến đâu cũng là tiếng cười của cậu bé.
Qua mấy ngày, cha Tiết ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, muốn tìm ít dược liệu để bồi bổ cho con trai và con dâu, không ngờ lại trượt chân, lăn xuống dưới.
Ngược lại cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là trẹo chân.
Tiết Ngạn vội vàng qua đó, cổ chân của cha Tiết vừa mới được nắn lại, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Ông ta cảm thấy mất mặt, vội vàng nói: “Không sao, chỉ là trẹo chân thôi, qua mấy ngày là khỏi à.”
Bác sĩ nam chẳng nói gì cả.
Đợi ông ta đi ra ngoài, Tiết Ngạn cũng đi theo.
Bác sĩ nam xách hòm thuốc, thấp giọng nói: “Cậu đừng nghe ông cụ nói lung tung, ngã từ trên núi xuống lăn vài vòng lận, làm sao có thể không sao được, nhất là ông ấy đã lớn tuổi rồi, trước kia cũng chịu khổ một chút, bây giờ phải chăm sóc cẩn thận, còn cả lưng ông cụ nữa…”
Tiết Ngạn gật đầu.
Lục Giai Giai thân là một đứa con dâu không tiện chăm sóc bên người, chỉ có thể cố hết sức nấu đồ ăn ngon rồi mang qua, ngược lại Tiết Ngạn qua đó ở để chăm sóc cha Tiết.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc áo bông đi ra ngoài còn run cầm cập, Lục Giai Giai không cho Bạch Đoàn chạy ra ngoài chơi nhưng đứa trẻ lại cứ đòi được theo anh chơi ném tuyết.