Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 702 - Chương 702: Một Sinh Viên Đại Học Duy Nhất 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 702: Một sinh viên đại học duy nhất 1

Mấy ngày trước nếu Tiết Ngạn đã không nói tình hình của cha Tiết cho con gái bà ta nghe vậy bà ta cũng sẽ không nói nhiều.

Mẹ Lục bế Bạch Đoàn đi ra ngoài.

Trong phòng vẫn yên tĩnh, chẳng qua chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Giai Giai không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc là sao thế?”

“Lần này thi không tốt, không sao.” Tiết Ngạn đi lên với vẻ thấp thỏm, ngón tay đặt lên vai Lục Giai Giai: “Không phải em đã nói chúng ta có cơ hội hai lần hay sao?”

“Là anh chỉ có cơ hội hai lần!” Lục Giai Giai hơi giận dữ, đôi mắt của cô dần trợn tròn, kích động: “Nếu hai lần em không thi đỗ cùng lắm thì ly hôn với anh, nhưng anh thì sao, nếu đến tháng bảy năm sau không thi đỗ, cho dù có ly hôn với em thì anh cũng không có cách nào thi đại học, vì lúc đó anh đã hơn hai mươi lăm tuổi rồi!”

Tiết Ngạn nghe thấy cô nhắc đến ly hôn, trái tim lập tức bị bóp chặt, con ngươi màu đen tối tăm hẳn đi: “Không ly hôn!”

Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao? Lục Giai Giai bực mình hất tay ra, quay người nằm về giường, giọng của cô hơi khàn đi: “Anh nói đi, tại sao lần này anh không thi đỗ?”

Tiết Ngạn im lặng một lúc rồi nói lại chuyện của cha Tiết: “Cơ thể cha chịu khổ quá nhiều, bị thương cũng sẽ hồi phục rất chậm, nếu lần này không chăm sóc tốt, chỉ sợ ông ấy…”

Anh nói tiếp: “Thật ra chúng ta còn có rất nhiều vấn đề chưa nghĩ đến, nếu hai chúng ta đều thi đỗ, bây giờ ra ngoài vẫn phải dựa vào giấy giới thiệu, hai người chúng ta hoàn toàn không có cách nào chăm sóc tốt cho Bạch Đoàn được.”

“Hiện giờ em thi đỗ đại học, dù sao giữa tháng hai khai giảng, giữa tháng bảy anh sẽ thi đại học, chúng ta chỉ tách ra năm tháng thôi, sau năm tháng lại thay đổi lớn, đến khi ấy ra ngoài không cần giấy giới thiệu nữa. Em ngoan ngoãn ở bên ngoài học, anh ở nhà chăm sóc con, chỉ năm tháng mà thôi…”

Giọng của Tiết Ngạn càng ngày càng trầm.

Lục Giai Giai cắn răng, nức nở: “Anh là đồ ngốc!”

Anh là đồ ngốc sao? Ngoài miệng nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế nhưng trên thực tế lại gánh toàn bộ chuyện lên người mình.

Ngay cả cha Tiết xảy ra chuyện lớn như thế, anh cũng chỉ muốn cho cô lên đại học nhẹ nhàng, sợ cản trở cô.

Tiết Ngạn nghe thấy tiếng khóc, trong lòng căng thẳng, vội vàng quay người Lục Giai Giai lại, thấy nước mắt trên mặt cô, tay chân luống cuống vội vàng lau.

Anh vội đảm bảo: “Anh sẽ cố hết sức xử lý mấy chuyện này xong nhanh nhất có thể, em yên tâm, giữa tháng bảy anh nhất định có thể thi đỗ, còn có Bạch Đoàn nữa, anh sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, sẽ không để nó xảy ra bất cứ chuyện gì cả.”

Lục Giai Giai mếu máo: “Nhưng em thương anh lắm.” Cô rất buồn.

Động tác lau nước mắt của Tiết Ngạn dừng lại, khớp xương hơi căng chặt, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào và đau đớn, Lục Giai Giai từng nói với anh rất nhiều lời tán tỉnh.

Trước đây anh thích nhất là câu “em thích anh” nhưng bây giờ, anh phát hiện ra đều không bằng “em thương anh.” Giọng của Tiết Ngạn khàn đi: “Không sao, anh đảm bảo với em, năm sau anh nhất định sẽ thi đỗ.”

“Lỡ không đỗ thì sao?”

“Không có chuyện không đỗ, anh phát hiện ra đề thi lần này ra đều rất đơn giản.”

“…”

“Em yên tâm, cho dù không đỗ đại học thì anh vẫn có thể tìm con đường khác.”

Trải qua nhiều chuyện của Tiết Ngạn, Lục Giai Giai cũng không mong đợi nhiều bao nhiêu về thành tích thi cử của mình, trước đây cô học không tồi, nếu không ngoài dự liệu chắc chắn có thể thi đỗ đại học.

Sau khi thi đại học xong, các thanh niên trí thức đều ngẩng đầu chờ mong.

Ngày nào Châu Văn Thanh cũng ngồi ở cửa đợi tin tức.

“Anh có thể thi đỗ không đấy?” Lục Thảo vỗ một cái vào ót anh ta với vẻ nghi ngờ.

Châu Văn Thanh bực mình: “Sao tôi có thể không thi đỗ được? Cô đừng ở đó nói lung tung ảnh hưởng đến vận may của tôi, tôi không thi đỗ chắc cô vui lắm nhỉ.”

Anh ta khó nhịn được mà siết ngón tay, số học của anh ta không ổn, trên cơ bản coi như nộp giấy trắng, nhưng những môn khác có thể điền đều điền hết.

Những thanh niên trí thức khác chỉ sợ cũng không điều nhiều bằng anh ta, lần này chắc chắn có thể thi đỗ đại học.

Châu Văn Thanh càng nghĩ càng có tự tin: “Tôi có thể thi đỗ, tôi có một loại cảm giác lần này có thể thi đỗ đại học, cô cứ đợi được hưởng phúc đi.”

Lục Thảo hài lòng, năm mới đi thăm người thân còn nói Châu Văn Thanh đã thi đỗ vào đại học.

Bác gái cả Lục thấy rất phiền khi Lục Thảo tới nhà, nhưng nghe nói Châu Văn Thanh có khả năng sẽ thi đỗ đại học, bà ta cũng không còn bài xích như thế nữa.

 


Bình Luận (0)
Comment