Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 703 - Chương 703: Một Sinh Viên Đại Học Duy Nhất 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 703: Một sinh viên đại học duy nhất 2

Nếu có thể có một đứa con rể thi đỗ đại học, vậy đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt hơn, chứng minh Tiểu Thảo nhà bọn họ không chọn lầm người.

Chị dâu cả và chị dâu thứ cũng nhẫn nhịn, giọng điệu khi nói chuyện với Lục Thảo cũng khách sáo hơn rất nhiều.

Tốt xấu gì Lục Thảo cũng gả cho một thanh niên trí thức, lỡ như thi đỗ vậy sau này cũng có một nhân mạch.

Bác gái cả Lục vất vả lắm mới hãnh diện, chạy đến trước mặt mẹ Lục khoe khoang.

Mẹ Lục nhìn tính toán nhỏ của bà ta cũng hiểu rõ trong lòng, lặng lẽ bảo: “Chị cả, có thành tích rồi sao? Sao tôi không biết nhỉ?”

“…” Bác gái cả Lục chậm rãi bảo: “Không phải nó nói nắm chắc rồi sao?”

“Chị cả, nói thật một câu nhé, đứa con rể này của chị rất biết chém gió, điểm còn chưa ra nữa kìa, lỡ đến lúc đó không đỗ vậy chẳng phải sẽ thành trò cười của thôn Tây Thủy hay sao?”

“…”

Bác gái cả Lục ủ rũ đi về.

Một năm này đối với thanh niên trí thức mà nói là một năm khó nhịn, bọn họ đều nôn nóng muốn biết điểm.

Có người tự biết không được đã bắt đầu chuẩn bị cho năm sau chiến tiếp.

Lúc Lục Giai Giai đi đến nhà họ Lục nhìn thấy rất nhiều thanh niên trí thức đang học.

Bây giờ trời lạnh, để phòng ngừa mình buồn ngủ thậm chí còn ngồi bên ngoài hóng gió lạnh.

Bạch Đoàn nhấc bước chân nhỏ đi theo phía sau Lục Giai Giai, trời lạnh, cậu bé giống như một con chim cánh cụt: “Mẹ.” Cậu bé ôm chân Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai cúi đầu nhìn cái gáy nhỏ của Bạch Đoàn, đột nhiên lại nghĩ nếu xách thằng bé con lên sẽ có cảm giác gì?

Ừm… Cô đè nén suy nghĩ này xuống, hỏi Bạch Đoàn: “Có phải mệt rồi không?”

Bạch Đoàn giang cánh tay đòi bế.

Lục Giai Giai chỉ có thể bế cậu bé lên, đi trên đường, nghe thấy nhiều người bàn luận chuyện Châu Văn Thanh đỗ đại học.

“Trước đây nói Tiểu Thảo gả cho người không tốt nhưng bây giờ cũng không dễ nói, số phận này đúng là thay đổi thất thường.”

“Trước đây trí thức Châu là người có văn hóa, thi đỗ đại học chính là người thành phố rồi, đợi tốt nghiệp sẽ có công việc tốt, vậy chẳng phải Lục Thảo cũng là người thành phố hay sao?”

“Ồ, nói không chừng Lục Thảo vẫn là số tốt.”

“?” Lục Giai Giai khó hiểu, vẫn chưa có điểm thi đại học mà, sao mấy người này lại chắc chắn Châu Văn Thanh có thể thi đỗ đại học như vậy?

Cô đến nhà họ Lục chúc tết, Tiết Ngạn xách đồ rất nhanh đã đuổi kịp.

Anh nhận Bạch Đoàn từ trong tay Lục Giai Giai, một tay bế cậu bé, một tay khác xách đồ.

“Đi thôi.” Anh ra hiệu cho Lục Giai Giai đi đằng trước.

Đến nhà họ Lục, Bạch Đoàn nhận lì xì của Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên, cậu bé không lấy qua được.

Lục Giai Giai mỉm cười nhận giúp cậu bé, Tiết Ngạn nhìn hai mắt cô sáng ngời lấp lánh, khóe môi nhếch lên.

Đợi khi Lý Phân cho lì xì, không hề qua tay Bạch Đoàn mà đưa thẳng cho Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai nhét vào trong túi, ngẩng gương mặt nhỏ lên cười: “Tiết Ngạn, anh tốt nhất.”

Lý Phân: “…”

Bạch Đoàn quay mặt Tiết Ngạn đi.

Đến mẹ Lục, Bạch Đoàn duỗi tay: “Cháu muốn, cháu muốn.”

Mẹ Lục vừa cười vừa để vào trong cái túi trước mặt Bạch Đoàn, bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn lôi từ bên trong ra, cười vô cùng ngoan ngoãn: “Cho mẹ.”

Lục Giai Giai vô cùng cảm động nhận từ tay Bạch Đoàn, cô thơm lên má cậu bé, mở miệng nói: “Mẹ thích Bạch Đoàn nhất.”

Tiết Ngạn: “…”

Bạch Đoàn cười càng vui vẻ hơn, thấy cha Lục lấy lì xì ra, cậu bé vội vàng chạy qua nhận rồi đưa cho Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai phát một đống lì xì và cũng nhận được một đống lì xì.

Trương Thục Vân thấy Bạch Đoàn hiểu chuyện, lại nhìn hai đứa con trai nhà mình, duỗi tay giành lấy lì xì trong tay Thạch Đầu và Chuyên Đầu.

Cô ta nhịn lắm mới không trợn trắng mắt: “Học hỏi em trai các con nhiều vào.”

Thạch Đầu sững sờ, liếc mắt nhìn Lục Giai Giai dịu dàng và xinh đẹp rồi lại nhìn mẹ ruột hung thần ác sát.

Trong lòng cậu bé khổ sở.

Đi thăm người thân xong, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai rời đi, thấy Lục Thảo đang nói chuyện với thôn dân, trước đó những người khác đều không muốn dính dáng quan hệ gì với cô ta, nhưng bây giờ cũng bằng lòng nói với cô ta vài câu.

Ai kêu trước đây Châu Văn Thanh giả bộ nho nhã lịch sự, miệng đầy thơ văn, vậy mà lại có rất nhiều người cảm thấy anh ta chắc chắn có thể thi đỗ đại học.

Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đi qua bên cạnh, Lục Thảo hơi hất cằm lên, vẻ mặt khá đắc ý.

Lục Giai Giai: “…”

 


Bình Luận (0)
Comment