Đi được nửa đường, Tiết Ngạn thấp giọng hỏi: “Nhiều người như vậy, sao lại chọn anh?”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ cao ngạo, không để ý đến anh.
“Hửm? Sao lại chọn anh?”
“Không cho phép anh lắm lời như vậy!”
“…”
Hai người về nhà, Tiết Ngạn đặt Lục Giai Giai lên giường.
Lục Giai Giai ngồi trên giường, trong phòng có lò nên rất ấm áp, cô híp mắt, giơ tay với Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn sững sờ.
Đôi mắt của Lục Giai Giai từ từ trợn tròn, giống như vô cùng bất mãn với anh: “Cởi đồ giúp em đi, sao anh lại ngốc thế nhỉ, lần sau không chọn anh nữa.”
“…” Tiết Ngạn đi lên, tay đặt lên cúc áo trước ngực cô, không biết tại sao đột nhiên lại hơi khẩn trương.
Lục Giai Giai nhíu mày, vỗ vào tay anh: “Lề mà lề mề, không cho anh cởi nữa, em muốn rửa chân.”
Tiết Ngạn rút ngón tay về với vẻ không cam lòng, anh do dự một lúc rồi đi về phòng bếp.
Lục Giai Giai cởi giày, bò lên giường, vừa cởi áo bông giày đã phát hiện trên cái giường nhỏ bên cạnh có một cục bông tròn.
Bạch Đoàn ngủ rất say, Lục Giai Giai sợ cậu bé lạnh nên cho dù là chăn đắp hay lót đều là loại mềm nhất, thậm chí còn có thảm nhỏ xù lông.
Cậu bé lộ ra gương mặt nhỏ trắng trẻo, một bàn tay thò ra ngoài, là cục bông nhỏ môi hồng răng trắng.
Bạch Đoàn quay người, nhô cái mông lên.
Lục Giai Giai chớp mắt, vỗ một cái lên cái mông nhỏ xấu xa của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn lẩm bẩm.
Lục Giai Giai lại vỗ một cái, không tỉnh thì cô sẽ đánh tiếp.
Bạch Đoàn há miệng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy mặt của Lục Giai Giai, chút bực bội trong lòng đó lập tức tan biến.
“Mẹ.”
“Ừm.” Lục Giai Giai duỗi ngón tay ấn lên gò má của Bạch Đoàn, vừa dùng sức đã lõm xuống một lỗ, vừa mềm vừa đàn hồi.
Cô thích rồi đấy!
“Mau dậy chơi với mẹ.” Lục Giai Giai tìm xung quanh, lấy quần áo nhỏ của Bạch Đoàn qua.
Bạch Đoàn hơi sững sờ, cảm thấy Lục Giai Giai hơi khác thường, cậu bé bò dậy khỏi chăn.
Ngày thường đều là Tiết Ngạn và Lục Giai Giai giúp cậu bé mặc quần áo, bản thân cậu bé cũng không biết mặc.
Lục Giai Giai hiểu ý của Bạch Đoàn, cô nhíu mày: “Vậy mà con lại muốn kêu mẹ mặc đồ cho con à!”
Bạch Đoàn mở to mắt nhìn Lục Giai Giai, mếu máo: “Con không biết.”
“Ngốc thế, không thú vị tí nào cả.”
Lục Giai Giai vừa than vãn vừa giúp Bạch Đoàn mặc quần áo.
Lúc Tiết Ngạn vào trong, Bạch Đoàn giống như vật trang trí hình người quấn trên chân Lục Giai Giai.
Cô phồng má dặn dò cậu bé làm việc: “Sức đấm của con nhẹ quá.”
“Bỏ đi.” Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn trong lòng, trái sờ phải nhéo, còn bình phẩm: “Rất mềm, người còn thơm, miễn cưỡng qua cửa, tối nay mẹ muốn ngủ với con.”
Bạch Đoàn mở to mắt, mềm mại nói: “Mẹ.”
“Cũng nghe lời.” Lục Giai Giai cho thêm một câu.
Tiết Ngạn: “…”
“Rửa chân đi.” Tiết Ngạn sa sầm mặt mũi đi tới.
Bạch Đoàn chôn đầu trong lòng Lục Giai Giai, ngoan như con mèo nhỏ.
Lục Giai Giai nhanh chóng rửa chân, chỉ vào cái giường nhỏ của Bạch Đoàn: “Anh ngủ ở đó đi, em muốn ngủ với nó.”
“…” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cái giường chỉ dài một mét năm, rộng nửa mét, anh bưng chậu đi ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc.
Lục Giai Giai mặc một cái áo mỏng chui vào trong chăn, Bạch Đoàn cũng cởi áo bông dày bên ngoài, Lục Giai Giai ôm cục bông mềm mại: “Sau này cho con ngủ với mẹ mỗi ngày.”
Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười.
Tiết Ngạn rửa mặt xong, lại mặt mày tối tăm nằm bên cạnh Lục Giai Giai, dịch tới bên cạnh cô.
Anh đã không phải “chú chó” được Lục Giai Giai coi trọng nữa, bị ném đi một cách không hề nương tình, cô căng da mặt: “Không phải kêu anh ngủ ở giường nhỏ rồi sao?”
“Em cảm thấy anh ngủ được sao?”
“Co người vào không phải có thể ngủ hay sao?”
Bạch Đoàn phụ họa: “Đúng đó.”
…
“Không đi.” Con mắt đen của Tiết Ngạn hơi di chuyển, trở mình một cái.
Lục Giai Giai cảm thấy anh đang khiêu khích mình nên cũng quay qua nhìn anh.
Một giây sau, Tiết Ngạn ôm eo Lục Giai Giai, chân dài đè lên chân cô, ấn cô vào trong lòng mình, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
“Buông em ra.” Lục Giai Giai bực mình.
Tiết Ngạn lại giữ cổ tay cô, nhắm mắt trước.
Lục Giai Giai giãy dụa một lúc thấy hoàn toàn vô dụng, ngược lại có hơi mệt.
Cô nghiến răng: “Anh thật quá đáng, vậy mà lại dám nhốt em, em không cần anh nữa, em muốn tìm một người dịu dàng hơn.”
Lực trên tay Tiết Ngạn hơi nặng thêm, Lục Giai Giai cảm thấy hơi đau.