“Mẹ.” Bạch Đoàn không có ai ôm, đáng thương vô cùng, không biết nên làm thế nào.
Tiết Ngạn lạnh giọng: “Tiết Thừa Thụy, về ngủ!”
Bạch Đoàn mếu máo, dựa vào lưng Lục Giai Giai bất động.
Ba người cứ giằng co như vậy một lúc, Lục Giai Giai cuối cùng cũng buồn ngủ, trước khi ngủ, cô tức giận uy hiếp: “Anh cứ đợi đấy cho em, đợi em tỉnh lại nhất định sẽ từ từ thu phục anh.”
Ánh mắt dần di chuyển, một nhà ba người từ từ ngủ mất.
Nửa đêm, Tiết Ngạn tỉnh lại, buông Lục Giai Giai ra, giúp Bạch Đoàn đắp chăn, sau đó đặt đầu cô lên cánh tay mình, nhắm mắt ngủ tiếp.
Châu Văn Thanh lại một tối không ngủ được, anh ta nằm trên giường nhìn nóc nhà cũ nát, nửa đêm lại ngồi dậy, cả người giống như mất hồn mất vía.
Trong chăn bị gió lùa vào, Lục Thảo bị lạnh đến tỉnh, cô ta duỗi tay xoa cánh tay mình vài cái, nhìn thấy Châu Văn Thanh là lửa giận lập tức bốc lên: “Châu Văn Thanh, nửa đêm nửa hôm anh ngồi dậy làm gì hả?”
Châu Văn Thanh không trả lời.
Bộ dáng mất hồn mất vía này khiến Lục Thảo phát điên, cô ta nghĩ đến chuyện mất mặt hôm nay của mình.
Mệt cho cô ta còn tin Châu Văn Thanh như thế, kết quả lại chỉ có Lục Giai Giai đỗ.
Lần này thì hay rồi, không chỉ không thể vào thành phố hưởng phúc mà còn bị người mập mờ chê cười, cô ta ngất xỉu trên đất lâu như thế lại không một ai giúp cô ta.
Tình trạng của cô ta ở trong thôn lại khôi phục về trước kia.
“Châu Văn Thanh! Anh bị làm sao thế hả? Không phải đã nói sẽ dẫn tôi vào thành trải qua cuộc sống tốt hay sao? Kết quả thì sao, hoàn toàn không thi đỗ, thằng ngu nhà anh, đồ hèn nhát, đồ công tử bột…”
Lục Thảo ra sức trút cơn giận của mình ra, Châu Văn Thanh chậm rãi quay đầu, trong lòng cũng nung nấu một ngọn lửa giận.
Anh ta không hiểu, một đứa con gái như Lục Giai Giai còn có thể thi đỗ đại học, tại sao anh ta lại không đỗ?
Nếu lúc đầu anh ta lấy cô, vậy bây giờ…
Lục Thảo vẫn đang chửi rủa, sau khi đẻ con xong, tàn nhang trên mặt cô ta vẫn chưa biến mất, làn da phơi nắng đến đen nhẻm, bản mặt to bè còn không bằng cả trước đây, đặc biệt là cái miệng đó vẫn thô tục không chịu nổi như cũ.
Châu Văn Thanh cảm thấy ngắn ngẩm, lửa giận của anh ta bốc lên, vả một cái vào mặt Lục Thảo, cả người suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Lão tử nhẫn nhịn lâu như thế là đã nể mặt cô rồi, tôi nói cho cô biết, bây giờ thời đại đã khác, tôi muốn ly hôn thì ly hôn, tôi ly hôn còn có thể thi đại học, tôi có thể về thành phố sống cuộc sống tốt, cô thì sao, Lục Thảo, cô đã từng nhìn lại bản thân mình chưa hả!”
“Ngoại trừ biết làm việc ra thì cô còn biết gì nữa? Xấu như con lợn, nếu tôi ly hôn với cô, một đứa danh tiếng thối nát đến cực điểm như cô còn ai muốn lấy cô nữa? Cô đi trên đường không bị người phỉ nhổ vài tiếng đã là nể mặt cô lắm rồi.”
Anh phun nước miếng tung bay, Lục Thảo biết anh ta nói đều là sự thật, trong lòng sợ hãi đồng thời cũng giận dữ: “Á!”
Cô ta trực tiếp ấn đầu Châu Văn Thanh xuống giường: “Châu Văn Thanh, tôi nói cho anh biết, vì anh, tôi đã biến bản thân mình hèn hạ đến mức này rồi, cả đời này tôi sẽ không bỏ qua cho anh, muốn ly hôn cũng đợi đến kiếp sau đi.”
Lục Thảo cưỡi lên người Châu Văn Thanh, hai người đánh nhau một trận, Châu Văn Thanh không đánh lại được Lục Thảo, cuối cùng cắn chăn nằm trên giường khóc.
Lục Thảo lẩm bẩm, áp chế cơn hoảng hốt trong lòng mình xuống.
Châu Văn Thanh muốn ly hôn với cô á, vẫn nên bớt đi thì hơn, đến chết cô ta cũng sẽ quấn lấy anh ta.
Trong nhà Lục Giai Giai liên tiếp náo nhiệt hai, ba hôm, vẫn luôn là mẹ Lục tiếp đón.
Đến lúc phải lên thị trấn báo nguyện vọng, Lục Giai Giai nhìn điểm, cha Lục hút tẩu thuốc phân tích: “Con gái, chúng ta tới trường đại học tốt nhất ở thủ đô đi, đến thủ đô, tuy xa nhưng đó vẫn là trường học tốt nhất.’
Lục Giai Giai cũng nghĩ như thế, kêu Tiết Ngạn dẫn con đến thị trấn báo nguyện vọng.
Cô thi được hạng nhất ở huyện nhưng cũng không tính là điểm số cao nhất, quốc gia đông đảo nhân tài, bản đồ lại lớn như thế, địa linh nhân kiệt, người thông minh quá nhiều.
Lục Giai Giai cầu ổn định nên điền ba trường đại học, nguyện vọng đều là khoa ngoại ngữ.
Ở thời hiện đại ngoại ngữ của cô không tồi, chắc hẳn có thể dễ dàng tốt nghiệp, nói ra thì tính cách của cô vẫn hơi lười biếng.
Bạch Đoàn bò ra ngoài chơi với bạn nhỏ khác, thường xuyên lừa các bạn nhỏ.