Suy cho cùng vẫn còn nhỏ, một đám trẻ lớn chướng mắt cậu bé, nói với Bạch Đoàn: “Mẹ anh nói mẹ em sắp phải học đại học rồi, chắc chắn không dẫn em với cha em đi, thời gian lâu rồi nói không chừng không cần hai người nữa.”
Bạch Đoàn sững sờ, cậu bé nhìn đối phương với vẻ hung dữ: “Anh nói lung tung.”
“Anh chẳng nói lung tung đâu, em không tin thì đi hỏi mẹ em đi, xem mẹ có dẫn em đi cùng hay không?”
“Em không hỏi.” Bạch Đoàn đảo mắt: “Mẹ thích em nhất, dạy em là bé ngoan, hơn nữa mẹ còn thi đỗ đại học, rất lợi hại, mẹ anh cũng không thi đỗ đại học.”
“…” Nghe cũng có lý đấy chứ.
Bạch Đoàn không để ý đến nó nữa, nhấc bước chân nhỏ chạy về nhà, ngẩng đầu nhìn mẹ Lục.
“Bạch Đoàn sao thế?” Mẹ Lục đang ở nhà bếp nấu cơm, bà ta muốn nấu nhừ thịt muối, như vậy Bạch Đoàn cũng có thể nhai được.
Bạch Đoàn kéo áo mẹ Lục với vẻ oan ức: “Bà ngoại, có phải mẹ sắp học đại học không ạ?”
“Ừm, giữa tháng hai khai giảng rồi.”
“Vậy Bạch Đoàn thì sao?” Bạch Đoàn vội hỏi.
Động tác của mẹ Lục dừng lại, chắc chắn là mấy đứa trẻ bên ngoài kia đã nói gì đó rồi, mặt bà ta lóe lên lửa giận: “Đừng nghe tụi nó nói lung tung, cháu là cục bảo bối của con gái bà, nó thương cháu nhất, bọn họ chỉ ghen tỵ vì mẹ cháu thi đỗ đại học thôi, lần sau nó còn nói lung tung nữa, cháu cứ hỏi mẹ nó có thi đỗ đại học không? Không có bản lĩnh còn nói vớ vẩn.”
“Cháu hỏi rồi.” Bạch Đoàn mím môi.
Bây giờ tướng mạo của Bạch Đoàn giống Lục Giai Giai hơn, đặc biệt là đôi mắt đó, kiểu người chán ghét bé trai làm nũng như mẹ Lục cũng không nỡ trách mắng.
Bạch Đoàn mới hai tuổi rưỡi, là cục bông nhỏ môi hồng răng trắng, mẹ Lục thân thiết dỗ dành: “Mẹ cháu đi học đại học cũng sẽ cố đón cháu đi nhanh nhất có thể, không cần cha cháu cũng không có khả năng không cần cháu.”
“Vậy có phải rất lâu cháu không được gặp mẹ không?” Bạch Đoàn nắm được trọng điểm.
Mẹ Lục: “…” Đứa trẻ này không dễ lừa tí nào.
“Ừm, đến khi ấy bà ngoại sẽ chăm sóc cháu.”
“Chúa muốn mẹ cơ.”
“…”
Lục Giai Giai vừa về nhà, Bạch Đoàn đã chạy ra ngoài ôm chân cô, ôm vô cùng có sức.
“Bạch Đoàn sao thế?” Lục Giai Giai ngồi xuống, cô bế con trai: “Có phải bị ai đó bắt nạt rồi không?”
Bạch Đoàn lắc đầu.
Mẹ Lục ở bên cạnh tức muốn xỉu: “Còn không phải mấy cái thứ lòng dạ đen tối nói lung tung, thằng nhỏ sợ con lên đại học sẽ không cần nó nữa.”
…
Sắc mặt của Tiết Ngạn nặng nề.
“Sao có thể không cần Bạch Đoàn được.” Đôi mắt của Lục Giai Giai hơi cay xè: “Mẹ thích Bạch Đoàn nhất, hơn nữa mẹ chỉ đi mấy tháng thôi, đến khi đó tìm được nhà chắc chắn sẽ đón Bạch Đoàn qua đó.”
Bạch Đoàn ôm cổ Lục Giai Giai mà không nói gì.
Lục Giai Giai bế cậu bé lên dỗ dành, nói rất nhiều lời hay mới khiến Bạch Đoàn từ từ yên tâm, cậu bé mếu máo: “Mẹ, mẹ nhất định phải về đón con sớm vào đó.”
“Ừm, mẹ nhất định sẽ cố gắng về sớm một chút.” Lục Giai Giai không dám khóc: “Đợi mấy ngày nữa mẹ khai giảng, đến khi ấy sẽ dẫn Bạch Đoàn cùng qua đó xem, có được không?”
Mẹ Lục nhíu mày: “Vậy rắc rối lắm, đường dài như thế, thằng bé còn quá nhỏ, chắc chắn không chịu được đâu.”
Chỉ riêng ngồi xe lửa đã mất hai ngày, người lớn còn được chứ cơ thể trẻ con làm sao chịu được?”
Lục Giai Giai im lặng.
Buổi tối, nhân lúc cô đi tắm, Tiết Ngạn mặt mày tối tăm vỗ một cái vào mông Bạch Đoàn: “Tiết Thừa Thụy, con đừng có chọc mẹ khóc.”
Bạch Đoàn vừa nghĩ đến rất lâu không được gặp Lục Giai Giai, chỉ có thể ở chung với cha thối này, cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé nằm xuống, dẩu mông lên rên rỉ.
Tiết Ngạn: “…”
“Muốn mẹ cơ.”
“Cha còn muốn vợ hơn.” Cảm giác nguy cơ của Tiết Ngạn mạnh hơn cả Bạch Đoàn.
Bên ngoài nhiều đàn ông như thế, người học chung trường với Lục Giai Giai đều có chút bản lĩnh, tính cám dỗ quá lớn.
Nếu lại có mấy tên theo đuổi không biết xấu hổ, mà anh lại không ở bên cạnh, Tiết Ngạn chỉ nghĩ thôi mà mặt đã sắp đen như đít nồi rồi.
Anh sa sầm mặt mũi nằm xuống giường, đẩy Bạch Đoàn ở bên cạnh: “Mẹ đã dỗ con bao lâu rồi? Cha còn chưa được mẹ dỗ.”
Bạch Đoàn chợt có hơi đắc ý: “Mẹ thích con nhất.”