Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 711 - Chương 711: Dỗ Con Trai

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 711: Dỗ con trai

“Mẹ thấy con ngốc thôi.”

“...”

Khi Lục Giai Giai tắm xong về phòng, Bạch Đoàn đang cưỡi ngựa.

Tiết Ngạn nhấc chân đi đóng cửa, anh bảo: “Vừa rồi anh đã nói với tiểu tử này rồi, nó đã không sao nữa, em xem, cười vui vẻ biết bao.”

“...” Bạch Đoàn nắm tóc của Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn nhẫn nhịn.

Lục Giai Giai thấy Bạch Đoàn quả thật rất vui vẻ, không ngờ Tiết Ngạn dỗ con cũng rất giỏi đấy, tâm trạng của cô lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cầm khăn lông lau tóc.

Cuối tháng một phát giấy thông báo, cha Lục mang từ trên thị trấn về, ông ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không cho ai đụng vào.

Mẹ Tôn đã bắt đầu hối hận từ khi Tôn Thành Trúc đi làm lính, thẳng đến khi bà ta nhìn thấy biểu ngữ trên thị trấn.

“Đây là?” Bà ta kéo một người đi đường tới hỏi.

“Bà không biết chữ sao? Bên trên viết ‘Chúc mừng đồng chí Lục Giai Giai thi được hạng nhất toàn huyện’, đây là một đồng chí nữ đó, thi được điểm cao lắm, sau này tương lai cũng rộng mở.”

Đầu óc mẹ Tôn hơi choáng váng: “Vậy mà Lục Giai Giai lại thi đại học đứng nhất toàn huyện, sao lại như thế được?”

Bà ta vẫn luôn nghĩ cô là loại hồ ly tinh quyến rũ con trai bà ta, cảm thấy cô có tâm cơ.

Thẳng đến giờ phút này bà ta mới không thể không tin Lục Giai Giai rất ưu tú, cũng chưa từng nhìn trúng con trai bà ta.

Mẹ Tôn không chịu nổi đả kích, trước mắt tối sầm.

Người đi đường giật nảy mình, ông ta hét lên: “Tôi cũng không làm gì bà nhé, ối mẹ ơi, có phải muốn đổ vạ cho tôi không?”

Cha Lục vừa đến thôn đã về thẳng nhà, Lục Giai Giai nhìn thấy thư thông báo chỉnh tề, hào hứng mở ra.

“Ồ, sau lưng còn là màu đỏ, viết tên cũng thật đẹp quá.” Mẹ Lục cười đến nhăn nhúm mặt, chữ khác bà ta không nhận ra nhưng bà ta nhận ra tên của Lục Giai Giai.

‘Con gái mẹ có bản lĩnh quá.”

Bạch Đoàn cũng sáp tới nhìn, Lục Giai Giai cúi người đưa cho cậu bé.

Cha Lục sống hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên nhìn thấy thư thông báo của trường đại học thủ đô, chỉ sợ Bạch Đoàn bất cẩn làm rách nên đôi mắt vẫn luôn dựng thẳng nhìn cậu bé.

Bạch Đoàn chỉ nhìn vài cái cũng không có cảm giác gì, nhưng từ phản ứng của người nhà cũng biết thứ này rất quan trọng, cậu bé ngẩng đầu đưa cho Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn cũng không có bao nhiêu hứng thú, trở tay đưa cho Lục Giai Giai, kêu cô cất đi cẩn thận.

“Anh cho cha xem với đi.” Lục Giai Giai mở miệng nói.

“Đúng, cho nhà họ Tiết xem đi.” Mẹ Lục duỗi tay cầm qua, đi tới nhà họ Tiết.

Nhìn xem con gái bà ta ưu tú bao nhiêu, ôi chao, sao bà ta lại sinh được một đứa con gái lợi hại như vậy chứ?

Có thôn dân hỏi: “Đại Nha, bà định đi đâu thế?”

“Thư thông báo từ trường đại học của con gái tôi có rồi, tới cho nhà thông gia xem.”

“Ồ, vậy cho chúng tôi xem với.”

“Thế cũng không được, tờ giấy này sờ qua sờ lại sẽ mỏng mất, đợi ngày mai tôi lồng khung vào, đến khi đó lại cho các bà xem.”

Thôn dân thấy mẹ Lục vô cùng đắc ý, trong lòng ghen tỵ không thôi.

Sao bọn họ không sinh được đứa con gái tốt như thế chứ?

Cha Tiết sờ thư thông báo trúng tuyển mà hai mắt nóng hổi: “Đúng là nhờ phúc của Giai Giai, không ngờ cả đời này của tôi còn có thể nhìn thấy thư thông báo của trường đại học thủ đô.”

Biết thì tốt, mẹ Lục bĩu môi: “Vết thương của ông cứ từ từ mà nghỉ dưỡng, đừng nghĩ ngợi lung tung rước thêm phiền phức cho con cái, ông xem con gái tôi ưu tú bao nhiêu, ông phải sống cho khỏe để nhìn con trai ông chứ. Nếu có một ngày dám có lỗi với con gái tôi thì bà đây sẽ đánh nó trước.”

Nhà bọn họ còn giấu nhiều đồ tốt như thế, sau này bán đi cả đời không lo ăn uống, có đàn ông tốt thì sống, mà đàn ông không tốt thì chia tay.

Con gái bà ta cũng không thể chịu oan ức được.

Cha Tiết lập tức thẳng sống lưng: “Bà yên tâm, nếu nó dám làm chuyện có lỗi với Giai Giai thì tôi sẽ cho nó đi cùng một ngày với tôi.”

Mẹ Lục hài lòng rồi.

Đợi cha Tiết nhìn đủ rồi, mẹ Lục lại vội vàng đi về nhà, vào phòng tây lấy bức ảnh chụp gia đình xuống.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Trương Thục Vân sững sờ.

Ảnh chụp toàn gia đình tốn bao nhiêu là tiền, mẹ Lục cũng không cho người khác đụng vào khung.

“Thư thông báo của em gái cô có rồi, ai cũng muốn sờ vào, sờ hỏng thì phải làm sao? Tôi phải lồng khung thư thông báo lại, đến khi ấy treo trong phòng khách cho bọn họ nhìn.”

Trương Thục Vân nhìn mẹ Lục kéo ảnh chụp gia đình xuống một cách thô bạo, mới cẩn thận hỏi: “Vậy bức ảnh chụp toàn gia đình này...”

 


Bình Luận (0)
Comment