Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 712 - Chương 712: Quan Tâm Nó Làm Gì

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 712: Quan tâm nó làm gì

“Quan tâm nó làm gì? Cũng không hỏng được, nhìn người không thích bằng nhìn nó, người nào cũng xấu như ma, có gì mà phải nhìn.”

“...” Trương Thục Vân cũng cảm thấy hứng thú với thư thông báo của trường đại học, cô ta sáp lại gần, mẹ Lục trải phẳng thư thông báo rồi lồng vào khung.

“Mẹ, đây là thư thông báo của trường đại học ạ.”

“Chứ không thì là gì, tôi sợ có người ghen tỵ với nhà chúng ta, làm hỏng giấy thông báo nên đặc biệt kêu cha cô trông chừng, vừa có tin là lập tức đi lấy về ngay.”

“Cũng thật tốt.”

“Còn không phải à.” Mẹ Lục đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói vài câu với Trương Thục Vân.

Lục Giai Giai thấy mẹ Lục lấy một cái khung lớn về nhà, thư thông báo đã đặt bên trong, thế này cũng làm cô ngây người.

Bảo quản cũng tốt quá rồi.

Đến chiều cũng không biết tin tức truyền ra từ đâu, nhìn thấy thư thông báo của Lục Giai Giai nói không chừng lần sau có thể thi đỗ đại học.

Cho dù không thi đỗ đại học nhưng nhìn một cái cũng là tốt cho con cháu đời sau của mình.

Lục Giai Giai: “...’

Người trong thôn lục tục chen chúc tới xem, sau vài phút, có một người phụ nữ cho mẹ Lục năm xu tiền.

“Nhà họ Vương, bà đưa tiền cho tôi làm gì?”

“Ồ, còn không phải muốn nó linh nghiệm một chút hay sao? Cũng không thể nói như thế, chỉ là muốn một điềm báo tốt, thành tâm hơn thôi.”

Thời buổi này thư thông báo của trường đại học đã đủ hiếm có rồi, thư thông báo của trường đại học thủ đô lại càng hiếm thấy hơn.

Thanh niên trí thức nào mà chẳng muốn dính tí phúc khí, trước đây lúc cầu thần bái phật còn cho tiền cúng mà.

Một vài thanh niên trí thức biết rõ không có tác dụng gì, chỉ là muốn một điềm báo lành thôi.

Liên tiếp hai người cho tiền, người phía sau nghĩ một chút rồi cũng cho.

Chỉ năm xu mua một điềm báo lành cho yên tâm thì có gì mà không tốt? Áp lực quá lớn mà.

Khi trời gần tối, người cũng lục tục rời đi, bà ta đếm tiền, vậy mà lại được một đồng.

“Thế này vẫn chưa đủ lộ phí.” Mẹ Lục lẩm bẩm.

“...” Lục Giai Giai đi lại gần: “Mẹ, chuyện cho tiền không phải do mẹ bày ra đấy chứ?”

“Sao nào? Cũng không thể cho bọn họ xem miễn phí được chứ.”

“...”

“Con xem áp lực của bọn họ lớn bao nhiêu, cho tiền thì trong lòng bọn họ thoải mái hơn, mẹ cũng vì tốt cho bọn họ mà thôi, bằng không tại sao lại lấy ra cho bọn họ xem? Thế này không phải vừa vặn gom tiền cho con làm lộ phí hay sao? Mẹ cũng không ép bọn họ, không phải tự nguyện cho à?”

Mẹ Lục chỉ bày thư thông báo có một ngày, những thời gian khác đều giấu đi kỹ càng.

Có người vẫn muốn xem, bà ta trực tiếp nhún vai: “Hôm qua đã cho mọi người xem hết cả rồi, sau này bỏ đi, nếu như làm mất, nói không chừng là thi uổng phí.”

Mấy thôn dân xung quanh cũng biết Lục Giai Giai thi đỗ đại học thủ đô, Phùng Tiểu Nha hận đến nghiến răng ken két: “Cũng không biết chị cả giẫm phải vận may gì, gả cho đại đội trưởng thôn Tây Thủy cũng thôi đi, đẻ được một đứa con gái còn thi đỗ đại học, cho con gái đi học đại học thì có ích gì?”

“Lải nhà lải nhải, còn không mau đi nấu cơm đi.” Người đàn ông thô kệch vả một cái vào mặt Phùng Tiểu Nha: “Còn không phải do bà không có cái phúc đó, nếu tôi lấy chị cả bà cũng có thể có một đứa con gái thi đỗ đại học, nhà chúng ta nghèo như vậy đều là do bà khắc hết.”

Phùng Tiểu Nha che mặt không dám ho he tiếng nào.

Bên này, mẹ Lục ở nhà thu dọn đồ đạc cho Lục Giai Giai, bà ta nhìn bên trái rồi nhìn bên phải: “Lần này con đi có khả năng giữa tháng bảy mới có thể về, quần áo dày phải mang, quần áo mỏng cũng phải mang, không đúng, còn phải mang thêm ít tiền nữa, thích quần áo thế nào cứ trực tiếp mua luôn ở đó là được.”

“Nhà chúng ta vẫn còn ít đồ, không thiếu tiền, muốn tiêu bao nhiêu thì cứ tiêu bấy nhiêu.”

Nếu không phải bây giờ tình hình vẫn chưa ổn định thì mẹ Lục còn định móc đồ cổ ra bán.

Bạch Đoàn ở trên giường chơi xếp gỗ, nghe thấy mẹ Lục nói giữa tháng bảy, cậu bé cái hiểu cái không giơ ngón tay đếm,

Tính rất lâu vẫn không hiểu rõ được, dù sao thì cậu bé cũng chỉ biết thời gian không ngắn.

Bạch Đoàn mếu máo, ngón tay nhỏ ấn một cái, chồng gỗ xếp thẳng đổ hết.

Lục Giai Giai cũng luyến tiếc Bạch Đoàn, dẫn cậu bé đi làm cùng mình.

Phần công việc này của cô nhẹ nhàng, đợi cô lên đại học sẽ cho Tiết Ngạn, về phần sắp xếp sau này sẽ nghe theo chỉ thị của bên trên.

Bạch Đoàn giống như vật trang trí hình người treo trên người Lục Giai Giai, cô cũng không bận, ngày nào cũng chơi với cậu bé.

 


Bình Luận (0)
Comment