Buổi trưa tan làm, cô dẫn Bạch Đoàn đi về nhà, đến dưới gốc cây nghe được mấy người phụ nữ nói chuyện.
“Mặt của La Khinh Khinh đó bị bỏng rồi, các bà không biết đâu, một bên mặt bị bỏng hỏng hết, vốn lớn lên rất xinh đẹp nhưng bây giờ cũng không dám nhìn, cho dù có khỏi chắc chắn cũng sẽ để lại sẹo.”
“Hôm qua cãi nhau to như thế, ai mà không biết chứ, lúc liếc mắt nhìn một cái tôi cũng sợ muốn chết, nói là bất cẩn bị bỏng, nhưng tôi thấy là báo ứng của ông trời thì có.”
Lục Giai Giai dừng bước chân, Bạch Đoàn cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Mặt của La Khinh Khinh bị bỏng, theo lý mà nói khi người bị tấn công sẽ theo bản năng bảo vệ chỗ yếu hại của mình.
Ví dụ như bụng, ví dụ như mặt.
Lục Giai Giai ngửi thấy mùi mờ ám ở đây.
Cô quăng chuyện vô dụng này ra sau đầu, rất nhanh, những người bị điều xuống cơ sở rèn luyện đã lục tục được sửa lại án sai, bác sĩ nam ở phòng khám thôn cũng nằm trong đó.
Ông ta am hiểu trung y, cũng may có cha Lục quan tâm mới có thể bình an sống được nhiều năm như thế trong thôn, lúc gần đi còn đặc biệt tới cảm ơn cha Lục.
Ông ta vô cùng trịnh trọng nói: “Điều lệnh đã có rồi, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này, đợi sau khi tôi về thủ đô sắp xếp xong xuôi sẽ gửi thư về đây, sau này có gì cần giúp đỡ có thể trực tiếp tới tìm tôi.”
“Không giúp được gì cả, đây đều là chuyện tôi nên làm mà thôi, trở về sống tốt là được.”
Tất cả đều không cần nói nữa, bác sĩ nam gật mạnh đầu.
…
La Khinh Khinh nhìn gương mặt bị bỏng của mình với vẻ mặt sụp đổ, đây là vũ khí hữu lực để trở mình của cô ả, không ngờ đến bây giờ lại thành kẻ xấu xí.
Cho dù cô ả có thi đỗ đại học nhưng biết phải đối diện với người khác thế nào đây?
Lâm Phong lại nhếch khóe miệng cười ở nơi người khác không nhìn thấy.
La Khinh Khinh chán ghét anh ta xấu, một lòng muốn vứt bỏ anh ta, bây giờ hai người bọn họ giống nhau… Không, nói một cách chính xác thì cô ả xấu hơn bất cứ một người phụ nữ bình thường nào khác.
Rất nhanh đã đến ngày La Khinh Khinh khai giảng, Tiết Ngạn lên huyện nghe ngóng chuyến tàu từ hai ngày trước.
Cha Lục đã sớm làm xong thư giới thiệu cho Tiết Ngạn và Lục Giai Giai.
Tiết Dương và Tiết Khiêm luân phiên xin nghỉ ở nhà chăm sóc cha Tiết mấy ngày, mẹ Lục cũng sẽ làm một phần cơm cho bọn họ.
Bạch Đoàn biết Lục Giai Giai sắp phải đi, chỉ hận không thể theo cô mọi lúc mọi nơi.
Hôm rời đi ấy, trên tay Tiết Ngạn xách bọc hành lý to, Bạch Đoàn ôm Lục Giai Giai không rời tay.
Cậu bé nhịn nhiều ngày như thế cuối cùng vẫn khóc: “Con muốn mẹ cơ.”
Hai mắt Lục Giai Giai lập tức đỏ hoe, cô ôm Bạch Đoàn không muốn đi: “Con không đi nữa, thi lại một lần cũng được, giữa tháng bảy thi chung với Tiết Ngạn.”
“Nói lung tung gì thế?” Mẹ Lục bế Bạch Đoàn vào lòng mình, Bạch Đoàn ôm cổ Lục Giai Giai không chịu buông.
Hai cục bông cùng khóc, mẹ Lục cũng đau lòng, bà ta lý trí bảo: “Rất nhanh có thể gặp nhau thôi, mẹ sẽ chăm sóc Bạch Đoàn thật tốt, nếu con được nghỉ, có thời gian cũng có thể về cơ mà.”
“Tiết Thừa Thụy, buông tay!” Tiết Ngạn đè thấp giọng.
Hai cha con đối diện, Bạch Đoàn chậm rãi buông Lục Giai Giai ra, trên hàng mi của cậu bé còn vương giọt lệ: “Mẹ, mẹ đừng quên Bạch Đoàn nhé, cũng không thể có em bé khác ở bên ngoài đâu đấy.”
Tại sao cô lại có em bé khác ở bên ngoài? Lục Giai Giai mang tâm trạng khó chịu, cô đảm bảo: “Mẹ chỉ có một bé ngoan là Bạch Đoàn thôi, sau này chỉ có một mình Bạch Đoàn.”
Lúc này Bạch Đoàn mới yên tâm.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn ngồi lên xe kéo tới thị trấn, tâm trạng của cô không vui.
Đối diện với sự ngưỡng mộ của những thanh niên trí thức khác trên xe cũng không đáp lời.
Lục Thảo thì bĩu môi.
Không phải chỉ thi đỗ đại học thôi sao? Còn chưa đi đã không nhận người trong thôn nữa rồi.
Đến thị trấn, hai người xuống, Lục Nghiệp Quốc giúp xách hành lý, anh ta an ủi: “Em gái, em đừng buồn, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bạch Đoàn, nếu ai dám bắt nạt nó, anh sẽ đánh chết tên đó.”
“… Anh tư, bây giờ anh đã làm cha rồi, đừng đánh nhau lung tung nữa.” Lục Giai Giai nhíu mày: “Tiết Ngạn ở nhà, có chuyện gì thì tìm anh ấy trước.”
Lục Nghiệp Quốc nhìn ánh mắt hung dữ của Lục Giai Giai, vội vàng bảo: “Ừm, anh hiểu rồi, em yên tâm.”
Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi xa, những thanh niên trí thức khác nhìn theo với vẻ ngưỡng mộ: “Đồng chí Lục lên đại học rồi, còn tới thủ đô nữa chứ, sau này sẽ khác chúng ta rồi.”