Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 724 - Chương 724: Đã Kết Hôn

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 724: Đã kết hôn

Rất nhiều người chưa từng lên bục phát biểu, đứng trên bụng mà trong đầu rỗng tuếch, lời nói cũng ấp úng.

Từng người một đi lên, đến lượt Lục Giai Giai, có một nam sinh dẫn đầu vỗ tay, những người khác cũng liên tục vỗ tay theo.

Trần Ngọc lại bĩu môi.

Lục Giai Giai hào phóng nói: “Tôi tên là Lục Giai Giai, đã kết hôn, có một đứa con trai đã gần ba tuổi, rất vinh hạnh có thể bắt kịp kỳ thi đại học lần này…”

Cô trực tiếp ném ra một quả bom nổ dưới nước.

Lục Giai Giai trông không giống người đã kết hôn cho lắm, cho nên vừa nói ra đã kết hôn khiến một vài chàng trai thích thầm vỡ tan mộng đẹp.

Kết hôn rồi cũng thôi đi, lại còn có một đứa con trai đã gần ba tuổi.

Tuổi của cô lớn như vậy sao? Trông rất nhỏ mà.

Trần Ngọc: “…”

Quốc gia mong đợi người tài, sinh viên đại học rất nhanh đã bước vào việc học bận rộn.

Lục Giai Giai vốn tưởng mình nói đã kết hôn rồi sẽ không sao, không ngờ trong sách thi thoảng vấn sẽ kẹp một lá thư tình.

Bọn họ có người nghe ngóng thông tin gia đình của cô, biết đối tượng của cô là nông dân, người nào cũng căm phẫn sục sôi.

Có người thậm chí còn đoán Lục Giai Giai bất đắc dĩ mới phải gả cho một tên chân lấm tay bùn nông thôn, bây giờ có con rồi mới không nỡ ly hôn.

Ái tình tối cao nhất.

Cũng may người như thế rất ít, phần lớn người đều đang cố gắng học tập, ôm ấp lý tưởng vĩ đại cống hiến cho tổ quốc trong lòng.

Thần kinh!

Lục Giai Giai trực tiếp ném thư tình vào thùng rác.

Tiết Ngạn về đến thôn Tây Thủy cũng không đi làm, ngoại trừ chăm sóc cha Tiết thì chính là học.

Bạch Đoàn có mẹ Lục chăm sóc, ngược lại Tiết Ngạn không cần lo lắng.

Ngày nào Bạch Đoàn cũng không ngại phiền phức cầm ảnh tới tìm Tiết Ngạn: “Nhớ mẹ.”

“Nhớ vợ.” Tiết Ngạn đáp lại cậu bé.

Số lần nhiều rồi, anh cũng sẽ nói vài câu với Bạch Đoàn, thấp giọng bảo: “Trường đại học có nhiều đàn ông như vậy, lỡ như có một hai người theo đuổi mẹ con không buông thì phải làm sao?”

“Không cần.” Bạch Đoàn ôm chân Tiết Ngạn, qua một lúc mới đáp: “Nếu mẹ không cần cha, con sẽ theo mẹ con.”

Sắc mặt của Tiết Ngạn chợt tối tăm.

Thời gian trôi qua từng chút một, Lục Giai Giai rời đi càng lâu thì tin đồn càng nhiều.

Phần lớn đều là sớm muộn gì cũng có một ngày cô không cần Tiết Ngạn nữa.

Vương Chấn Quốc dần dần cũng bắt đầu thấy thương hại Tiết Ngạn, có một ngày anh ta nói với Triệu Xã Hội: “Lục Giai Giai đi vào thành phố rồi, còn là thủ đô nữa chứ, nếu cô ấy không cần Tiết Ngạn nữa vậy Tiết Ngạn sẽ không điên đấy chứ.”

“Nói vớ vẩn gì thế?” Triệu Xã Hội lại không tin.

Nhưng chưa qua bao lâu, cách vách có một thanh niên trí thức nữ thi đỗ đại học gửi thư về, nói gia đình không đồng ý hôn sự ở đây, muốn ly hôn.

Thư vừa đến, gia đình đó đã cãi nhau rất lâu.

Cuối cùng người đàn ông dẫn con, xách hành lý tới thành phố tìm vợ.

Chuyện này ầm ĩ quá lớn, một vài thanh niên trí thức đã kết hôn vẫn muốn tiếp tục tham gia kỳ thi đại học đều bị gia đình khuyên can.

“Đừng để vợ mày thi nữa, thi đỗ đại học là đi luôn, thành phố tốt như thế, ai còn muốn về cái chỗ nghèo túng như của chúng ta nữa chứ.”

“Thi đỗ thì có tác dụng gì? Bỏ chồng bỏ con, có người ngay cả vợ ở quê cũng không cần, trực tiếp không tìm được người, ngay cả một lá thư cũng không có.”

“Cứ đợi mà xem, ai cho trí thức ở nhà thi đại học thì người đó bị ngu hết, cứ đợi gia đình tan nát đi.”

Mới đầu vẫn chưa có ai dám nói lung tung trước mặt Tiết Ngạn, nhưng thời gian dài rồi cũng có kẻ bắt đầu thấy vui khi có người gặp họa.

Góc độ lời ra tiếng vào của bọn họ cũng rất uyển chuyển.

“Tiết Ngạn, Giai Giai có gửi thư về cho cậu không? Tôi nghe nói giữa tháng sáu đại học cho nghỉ, năm nay cô ấy có về không?”

Tiết Ngạn lạnh lùng đáp: “Có.”

“Theo tôi thấy nên để Giai Giai thi muộn hai năm mới phải, cậu xem Bạch Đoàn còn nhỏ, ra ngoài sớm như thế ràng buộc không sâu, không phải tôi nói lời khó nghe đâu, nhưng gia đình bên cạnh kia đã…” Không về nữa rồi.

Bọn họ cười khà khà, giống như Lục Giai Giai không về đã thành sự thật vậy.

“Giai Giai gửi thư cho con này.” Cha Lục đạp xe tới, đưa một lá thư có dấu bưu điện cho Tiết Ngạn.

Thôn dân: “…”

 


Bình Luận (0)
Comment