Mặt trời đã xuống phía tây, thôn dân ngồi dưới đại thụ nhìn Tiết Ngạn nhận lá thư.
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, nhưng nghĩ đã đến lâu như vậy rồi mình không ở bên cạnh Lục Giai Giai, cô cực có khả năng đã bị người đàn ông khác quấy rầy.
Sắc mặt của Tiết Ngạn lại nặng nề.
Anh phiền não rồi!
Thôn dân lại phân tán tư tưởng.
Không phải Lục Giai Giai viết thư về đòi ly hôn đấy chứ.
Thôn bên cạnh có hai người thi đỗ đại học, ly hôn không nói thẳng là ly hôn, toàn gửi điện báo hoặc là nói qua thư.
“Tiết Ngạn, cậu xem Giai Giai nói gì trong thư đi?” Có người thì thầm.
Tiết Ngạn không để ý đến mấy người này mà duỗi tay cất thư vào túi.
Anh cũng không trông mong sống chung với mấy người này, huống chi mấy người này chỉ hy vọng Giai Giai không cần anh nữa, cho dù anh có giải thích mười nghìn lần thì bọn họ vẫn có thể tìm ra đủ loại lý do để ủng hộ suy nghĩ của mình thôi.
“Cha, chúng ta về nhà thôi ạ.” Tiết Ngạn nói với cha Lục.
Cha Lục dắt xe đạp: “Vậy đi thôi, cũng không biết hôm nay mẹ con nấu gì?”
Đến nhà, mùi thơm của sườn thoảng ra từ trong sân.
Cũng may nhà họ Tiết xây ở nơi khá hẻo lánh, chỉ có chỗ cách mười mấy mét phía trước có một hộ gia đình, còn hai bên trái phải lại không có người ở, nấu đồ ăn ngon ngược lại cũng không cần tránh né đến vậy.
“Về cả rồi, ăn cơm thôi.” Mẹ Lục nhanh nhẹn bưng cơm lên.
Của Bạch Đoàn là canh xương với bánh bao trắng, ba người bọn họ thì ăn bánh.
Ăn xong bánh bao trắng, mẹ Lục pha một bát sữa mạch nha cho Bạch Đoàn.
Tiết Ngạn ăn xong cơm lại mang canh sườn mà mẹ Lục đã nấu chín tới nhà họ Tiết.
Tình hình vết thương của cha Tiết đã tốt lên một nửa, có thể chống gậy xuống giường đi vài bước, nhưng phần lớn đều ngồi trên ghế và trên giường giết thời gian.
Ông ta đang ngồi vót gỗ cho Bạch Đoàn, Tiết Ngạn đặt cơm canh lên bàn, sau đó đi gánh nước giặt quần áo.
Qua một lúc, cha Tiết mới hỏi dò: “Tiểu Ngạn, lần này con có chắc chắn thi đỗ đại học không?”
“Có ạ.” Sức của Tiết Ngạn lớn, giặt đồ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vắt khô quần áo: “Đã học xong hết rồi, đợi kỳ thi tới là được.”
“Vậy con nhất định phải thi đỗ đấy.” Cha Tiết nói với vẻ thấp thỏm: “Cha cũng không biết mấy năm trước tại sao Giai Giai lại nhìn trúng con nữa, con nhất định phải có bản lĩnh nuôi gia đình, không thể chỉ dựa vào vợ con nuôi được.”
“Con đã học xong hết rồi.” Tiết Ngạn vắt quần áo lên dây thừng, anh nhìn cha Tiết: “Cha chép chính tả thêm một vài phương thuốc nữa, nghĩ cẩn thận, tương lai con có chỗ dùng.”
Tiết Ngạn cũng có suy nghĩ từ trong lời miêu tả về tương lai của Lục Giai Giai, từ xưa đến nay không có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, nếu trong tay bọn họ có phương pháp, tại sao không lợi dụng nó?
“Biết rồi, cha sẽ cố gắng nhớ mà.” Cha Tiết xoa huyệt thái dương, năm đó ông ta không thích kinh doanh, một lòng chỉ muốn làm thư sinh nhàn hạ.
Khi ấy đồ trong nhà đều mặc cho ông ta tiêu xài, phương thuốc quý giá trong nhà ngược lại thuộc như lòng bàn tay, lúc nhàn rỗi cũng sẽ làm thuốc mỡ cho vợ mình bôi dưỡng da dưỡng cơ thể.
Nhưng chung quy cũng qua nhiều năm như thế rồi, ông ta cũng sợ nhiều năm như vậy, có rất nhiều thứ đã quên mất.
Cha Tiết lại lấy hai phương thuốc ra: “Cái trị sẹo thì con biết từ lâu rồi nhé, còn đây là phương thuốc dưỡng trắng, chỉ cần thành phần không xảy ra vấn đề thì bôi lên da phụ nữ sẽ càng ngày càng trắng, càng ngày càng đẹp.”
“Vâng.” Tiết Ngạn nhận lấy rồi nhét vào trong túi mình, anh nhắc nhở: “Cha, cha nhớ thêm nữa đi.”
Cha Tiết: “…”
Vốn tưởng thời gian lâu dần, chuyện thanh niên trí thức ầm ĩ đòi ly hôn sẽ êm xuôi dần, nhưng không ngờ càng ngày lại càng nghiêm trọng.
Thôn dân sợ con dâu hoặc là con rể chạy mất, quanh co vòng vèo không cho trí thức học.
Cuối cùng có một ngày, một bà mẹ chồng sau khi đốt sách của con dâu đã khiến cô ta hoàn toàn bùng nổ.
“Mẹ có biết mấy quyển sách này con đã tốn bao nhiêu tiền mới lấy được không, dựa vào cái gì mẹ đốt của con?”
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc mày là con dâu nhà bọn tao, tao không cho mày thi thì mày không thể thi.”
“Vậy thì ly hôn đi, tôi muốn ly hôn!”
Người chồng ở bên cạnh không nói gì, trí thức nữ này có tính cách cũng mạnh mẽ, ngày hôm sau đã chuyển về ký túc xá thanh niên trí thức, vừa đi làm vừa đi học.
Có trí thức thấy vậy cũng muốn ly hôn.