Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 729 - Chương 729: Ký Túc Xá Các Cô Còn Ai Nữa

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 729: Ký túc xá các cô còn ai nữa

Trần Ngọc không nuốt trôi được cục tức ở cổ, quay đầu nhìn thấy bộ quần áo của Lục Giai Giai, cô ta nhớ hình như bộ này là Lục Kính Quốc mua cho Lục Giai Giai.

Cô ta càng nghĩ càng tức, cầm kéo cắt một đường, trong lòng lập tức thoải mái hơn hẳn.

Trần Ngọc vì tránh hiềm nghi còn giấu kéo đi, nghênh ngang rời khỏi ký túc xá tới thư viện.

Chín giờ tối Lục Giai Giai về ký túc xá, vừa định cầm chậu đi tắm thì nhìn thấy áo của mình rách một lỗ.

Cô sững sờ, nhìn phía trước với vẻ khó tin, trông vào quả thật là bị người cắt rách.

Lục Giai Giai nghĩ ngợi, trong lòng đã có ứng cử viên rồi.

Làm thế nào để đấu với một người phụ nữ mang thai? Ra tay hoàn toàn không có khả năng, bây giờ báo cảnh sát cũng quá muộn rồi, ngày mai chỉ sợ không có đủ bằng chứng.

Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan vẫn chưa về, Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ một lúc, đặt cái chậu trong tay xuống, trực tiếp đi tìm quản lý ký túc: “Áo của cháu bị người ác ý cắt hỏng, chỗ rách vô cùng bằng phẳng, chắc là kéo cắt.”

“Cái gì?” Vậy mà trường đại học thủ đô lại có người dám làm ra loại chuyện này, bọn họ cũng không cho phép bao che cho kẻ xấu tự tung tự tác, quản lý ký túc trực tiếp đi theo Lục Giai Giai lên tầng.

Cô lấy cái áo mới mua của mình ra cho quản lý ký túc nhìn, Lục Kính Quốc rất thương em gái và vợ của mình, quần áo đều là kiểu mới nhất, chỗ cổ áo bị cắt một đường, hoàn toàn không có cách nào mặc.

Quản lý ký túc cũng không uổng đã làm việc nhiều năm như thế, cửa không có dấu vết bị cạy, lúc Lục Giai Giai trở về, cửa phòng ký túc xá lại đang khóa, vậy chỉ có khả năng là người trong phòng làm.

Lục Giai Giai nói tiếp: “Buổi sáng cháu rời đi vẫn còn nguyên vẹn, cả ngày hôm nay cũng không về.”

Bây giờ đã gần chín rưỡi rồi, Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan cũng từ thư viện về, bọn họ nhìn thấy quản lý ký túc, cảm thấy bầu không khí không đúng mới mở miệng hỏi: “Sao thế?”

“Áo của em bị người cắt hỏng.” Lục Giai Giai cầm áo trên tay cho bọn họ xem, lại nói lại một lần: “Buổi sáng lúc rời đi vẫn còn nguyên vẹn mà.”

Quản lý ký túc hỏi: “Hôm nay hai người các cô có về ký túc xá không?”

Lâm Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Chuyên ngành của bọn cháu sắp có một kỳ thi rồi, cháu với chị Lập Lan cả ngày đều ở thư viện, cũng chưa về lần nào, trong lớp có rất nhiều bạn học ở đó, bọn họ đều có thể làm chứng cho chúng cháu.”

Đáp án không cần nói cũng biết, quản lý ký túc hỏi thẳng: “Ký túc xá các cô còn ai nữa?”

“Trần Ngọc ạ.”

Quản lý ký túc là một người cương trực công chính, Trần Ngọc vừa về đã trực tiếp gọi cô ta lại: “Cô là Trần Ngọc?”

Trong lòng Trần Ngọc đột nhiên có hơi hoang mang nhưng vẫn gật đầu.

“Hai người các cô qua đây với tôi.” Quản lý ký túc gọi Trần Ngọc và Lục Giai Giai.

Trần Ngọc hơi dừng lại, cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn đi theo.

Quản lý ký túc hỏi thẳng: “Có phải cô đã cắt áo không?”

Sắc mặt của Trần Ngọc thay đổi: “Dựa vào cái gì bà nói tôi cắt áo?”

“Đúng là cô cắt rồi.” Quản lý ký túc nhìn phản ứng của cô ta là biết: “Nếu không phải cô cắt thì câu đầu tiên cô nên hỏi là ‘áo gì’ mới phải.”

Lục Giai Giai: “…” Đúng là vừa ngu vừa dốt, không có đầu óc còn thích làm chuyện xấu.

Trần Ngọc: “…”

“Tôi phân tích tình hình cho cô nghe, khi Lục Giai Giai rời khỏi ký túc xá cái áo vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ cô ra, ba người bọn họ cả ngày đều ở thư viện, có bạn cùng lớp làm chứng, trừ việc này ra, khóa cửa không hề bị tổn hại, còn cần tôi tiếp tục phân tích cho cô nghe nữa không?”

“…”

“Đền tiền áo cho Lục Giai Giai, đợi thông báo từ trường đi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Cô muốn chúng tôi báo cảnh sát đúng không? Nếu báo cảnh sát cũng không còn đơn giản như vậy nữa đâu.”

Trần Ngọc tức phát khóc, đền tiền cho Lục Giai Giai dưới cái nhìn chằm chằm của quản lý ký túc.

Cô ta không thể ở lại trường học được nữa, đêm tối chạy tới bốt điện thoại gọi điện về nhà, rất nhanh đã được mẹ Trần đón về.

Trần Ngọc vừa khóc vừa tố cáo: “Mẹ, mẹ nhất định phải trút giận cho con, đều tại Lục Kính Quốc, em gái anh ta là Lục Giai Giai ở trường học cố tình bắt nạt con.”

“Lục Kính Quốc.” Mẹ Trần hừ lạnh: “Chính là tên không biết tốt xấu kia à, mẹ về sẽ nói với cha con.”

Thông báo của trường học rất nhanh đã có, sau khi sinh viên đọc rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc đều cảm thấy đầu óc cô gái này có bệnh.

 


Bình Luận (0)
Comment