Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 730 - Chương 730: Người Như Thế Tư Tưởng Có Vấn Đề

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 730: Người như thế tư tưởng có vấn đề

“Sao cô ta lại cắt áo của Lục Giai Giai? Không phải là ghen tỵ với Lục Giai Giai lớn lên xinh đẹp hơn cô ta đấy chứ?”

“Tôi biết Trần Ngọc này, ỷ vào mình mang thai mà vô cùng kiêu căng, thường xuyên không lên lớp, cũng không biết định thi thố kiểu gì nữa.”

“Người như thế tư tưởng có vấn đề, mọi người cách xa cô ta một chút.”

Danh tiếng của Trần Ngọc lập tức thối nát, cách ngày cô ta trở về đi học, đối diện với ánh mắt kỳ lạ của mọi người lại có hơi không chịu được, cô ta lườm Lục Giai Giai, lại bật khóc rời đi.

Lục Giai Giai: “…”

Khổng Nhã biết chuyện này, đặc biệt hỏi Lục Giai Giai lấy cái áo đó, định thiết kế lại cho cô.

Cô ấy cười nhã nhặn: “Chị có thể tìm người sửa lại cho em.”

Đây là áo mà Lục Kính Quốc mua cho cô, đền tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Lục Giai Giai để ý đến cái áo này.

Cô ôm cánh tay Khổng Nhã: “Chị Khổng Nhã, chị thật sự quá tốt, em thích chị nhất.”

“Không sao.” Khổng Nhã có hơi ngại ngùng.

Sắp tới là kỳ thi đầu tiên sau khi khai giảng, tiếng Anh của Lục Giai Giai xưa nay rất tốt, khẩu ngữ cũng từng học qua phát âm chuẩn, nhưng tiếng Đức chỉ học qua loa, bây giờ muốn luyện trôi chảy hoàn hảo chắc chắn cũng tốn không ít công sức.

Mỗi ngày cô đều ở thư viện học.

“Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Lục Giai Giai nghe thấy giọng nói cũng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng hơn hai mươi tuổi, anh ta đeo kính, dáng người hơi gầy, trên mặt mang nụ cười nho nhã.

Phản ứng đầu tiên của cô là hơi giống Châu Văn Thanh.

“Thư viện là chỗ công cộng, anh không cần hỏi tôi đâu.” Lục Giai Giai cúi đầu tiếp tục học.

“Tôi tên là Viên Thường Tân, là sinh viên viện văn học, thường thấy cô ở vườn trường, không ngờ cũng có thể gặp được ở thư viện.” Viên Thường Tân đặt sách xuống, ngồi đối diện với Lục Giai Giai, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào mặt cô không rời.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô gái trước mặt này đã thích rồi, người mà anh ta thích nên có bộ dáng và khí chất như vậy.

Nhưng sau lần đầu tình cờ gặp, anh ta có làm thế nào cũng không tìm được cô.

Viên Thường Tân rất kích động trong lòng, anh ta ngồi đối diện, giọng nói thoáng run lên: “Tôi có thể hỏi cô tên gì được không?”

“…” Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn nam sinh đối diện, giọng nói của cô bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, đối tượng của tôi không hy vọng tôi qua lại quá gần gũi với người đàn ông khác, không cần làm quen đâu.”

“Kết hôn rồi?” Giọng nói của Viên Thường Tân chợt to hơn, vẻ mặt kinh ngạc.

Những người khác trong thư viện nhìn về phía hai người.

“Đây là giấy đăng ký kết hôn.” Lục Giai Giai nhíu mày, lấy từ trong túi của mình ra cho Viên Thường Tân nhìn, sau đó cầm sách của mình lên đổi vị trí khác.

Viên Thường Tân ngây người tại chỗ một lúc lâu, anh ta không dám tin Lục Giai Giai đã kết hôn, rõ ràng trông không giống người đã kết hôn tí nào.

Làm sao có thể, không phải lừa anh ta đấy chứ?

Lục Giai Giai thấy nam sinh cách đó không xa vẫn còn nhìn chằm chằm vào mình, cô cầm sách trực tiếp đổi đến phòng tự học.

Một nam sinh viên bên cạnh ngồi xuống, thấp giọng bảo: “Người anh em, cậu từ bỏ đi, lúc đầu tôi cũng ngạc nhiên y như cậu ấy, chẳng qua Lục Giai Giai quả thật đã kết hôn rồi, còn có một đứa con trai ba tuổi nữa cơ.”

“Chỉ có nam nhân không có ý với cô ấy mới có thể tiếp cận cô ấy, còn người có ý với cô ấy, Lục Giai Giai đều sẽ cách xa, lâu như vậy cũng không truyền ra tai tiếng gì cả.”

“Lục Giai Giai, hóa ra tên cô ấy là Lục Giai Giai à.’ Viên Thường Tân lẩm bẩm: “Rốt cuộc cô ấy gả cho người thế nào?”

“Ồ, nói tới chuyện này tôi cũng đau lòng ghê.” Nam sinh tiếc hận: “Nghe nói người đàn ông mà cô ấy lấy là một tên chân đất nông thôn, bây giờ vẫn còn cày cấy kiếm ăn, cũng không biết Lục Giai Giai nhìn trúng điểm gì ở anh ta nữa, tôi cũng thấy thiệt thòi hộ cô ấy.”

Với dung mạo và tài học của cô, chỉ cần cô muốn, cho dù là kết hôn lần hai vẫn có thể gả cho một người không tồi.

Học lực cộng thêm gương mặt đó của cô, chỉ cần làm nũng một chút, có quá nhiều đàn ông bằng lòng vượt lửa qua sông vì cô.

“Sao có thể thế được?” Viên Thường Tân siết chặt ngón tay, nữ thần trong lòng anh ta sao có thể gả cho một người như thế được?

Tiết Ngạn lại nhận được thư của Lục Giai Giai.

Cô chia sẻ chuyện ngày thường học tập của mình trong thư, cách vài câu đã nói nhớ anh.

 


Bình Luận (0)
Comment