Tiết Ngạn tìm được giấy ôn tập mà Viên Thường Tân ném trong thùng rác, anh trở về nhà khách bắt đầu bắt chước theo.
Lục Giai Giai chống má nhìn cửa sổ, Tiết Ngạn đã tới đây ba ngày rồi nhưng thời gian bọn họ ở chung vô cùng ít, cả ngày không tìm được người đâu, chỉ có Bạch Đoàn là theo Lục Giai Giai.
Ngày thứ hai bọn họ tới đây, Bạch Đoàn cũng kín đáo tỏ vẻ mình muốn quần áo mới, Lục Giai Giai dẫn cậu bé đi tới trung tâm thương mại bên cạnh mua một bộ.
Lúc còn bé đứa trẻ lớn lên mềm mại, khi chạy hai cái má bánh bao còn rung rinh, đôi mắt lại to, trông y như đồng tử.
Lục Giai Giai dẫn cậu bé đi học cùng, cậu bé không chỉ không làm loạn mà cũng không nói chuyện lung tung, hoặc là ngoan ngoãn đặt tay lên sách, hoặc là dựa vào lòng Lục Giai Giai ngủ.
Lục Giai Giai không biết hai cha con này có thể ở bao lâu, bọn họ không nói thì cô cũng không hỏi.
“Mẹ.” Bạch Đoàn thò cái đầu nhỏ tới nhìn Lục Giai Giai viết chữ, tuy rằng thể chữ đối với cậu bé của bây giờ mà nói giống như vẽ bùa, nhưng cậu bé vẫn mở to mắt nhìn như cũ.
Rất nhiều cô gái cùng chuyên ngành đều thích Bạch Đoàn, về phần mấy nam sinh kia thì lại càng từ bỏ ý định hơn.
Đến cuối tuần, Khổng Nhã tới tìm Lục Giai Giai chơi, không một cô gái nào có thể cưỡng lại được thế công đáng yêu vô vàn của Bạch Đoàn, cô ấy bế đứa trẻ lên vừa sờ vừa nắn.
Tiết Ngạn cũng coi như đã chào hỏi Khổng Nhã, Khổng Nhã theo trực giác cảm thấy Tiết Ngạn không phải một nhân vật đơn giản, trên người luôn mang một loại cảm giác khiến người không nhìn thấu.
Lục Kính Quốc cũng tới, anh ta và Tiết Ngạn đối diện tầm mắt với nhau, sau đó tự quay mặt đi.
Khổng Nhã định dẫn bọn họ tới điểm thắng cảnh đi dạo, Tiết Ngạn lại kéo cánh tay của Lục Giai Giai: “Các anh dẫn Bạch Đoàn đi đi, tôi với Giai Giai bàn về chuyện của Viên Thường Tân một chút.”
Khổng Nhã cũng biết chuyện Lục Giai Giai bị quấy rối, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Kính Quốc.
Cùng là đàn ông, hiển nhiên anh ta biết Tiết Ngạn đang nghĩ gì, sắc mặt của Lục Kính Quốc đen như đít nồi, nhưng chung quy vẫn không ngăn cản.
Bạch Đoàn đã liên tiếp ở với Lục Giai Giai vài ngày, lần này tính cách tốt không phản kháng nữa, cậu bé tựa lên vai Lục Kính Quốc, ghét bỏ anh ta quá thô kệch nên duỗi tay với Khổng Nhã.
Khổng Nhã thích cục bông nhỏ nên cũng đưa tay bế cậu bé.
Lục Kính Quốc: “…”
Tiết Ngạn kéo Lục Giai Giai đi, trên đường, cô ngoan ngoãn giải thích: “Em thật sự không quen Viên Thường Tân mà, em thậm chí còn không biết sao anh ta lại nhảy ra nữa, người này có bệnh, tư tưởng của anh ta khác với người khác…”
“Đừng nói ở đây.” Tiết Ngạn ngắt lời cô, anh kéo Lục Giai Giai đi lên: “Anh có chuyện quan trọng hơn cần nói với em, không thể cho người khác biết.”
“Ồ.” Lục Giai Giai tưởng Tiết Ngạn đã điều tra ra được chuyện bí mật gì đó, hoang mang đi theo anh tới nhà khách.
Vừa vào cửa, Tiết Ngạn đã dùng chân đá cửa lại, Lục Giai Giai còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn lên tường.
“Sao…”
Cô còn chưa nói xong thì hô hấp đã bị chặn lại, Lục Giai Giai sững sờ, lông mi hơi run lên, trực tiếp túm áo trên người Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn nhìn bả vai trắng nõn của Lục Giai Giai, hơi thở trở nên nóng rực, toàn bộ giác quan đều bị kích thích vào một khắc này.
Anh rời khỏi môi cô, vùi đầu vào cổ Lục Giai Giai, đầu óc cô nặng nề mơ hồ, nhưng vẫn nghĩ đến chuyện chính: “Viên Thường Tân, anh ta…”
Trên cổ Lục Giai Giai truyền tới cơn nhức nhối, cô tức giận cào lên vai Tiết Ngạn, nhắc nhở: “Vẫn chưa nói xong chuyện mà, không phải anh muốn nói chuyện gấp gì với em sao?”
“Đây mới là chuyện gấp.” Tiết Ngạn thấp giọng, giọng nói khàn đặc, yết hầu di chuyển, con mắt màu đen nặng nề nhìn cô không rời.
Lục Giai Giai chê môi trường ở nhà khách, nhất là giường, cô nhỏ giọng bảo: “Hay là bỏ đi, đợi qua khoảng thời gian nữa…”
Cô còn chưa dứt lời thì Tiết Ngạn đã chảy máu mũi.
Lục Giai Giai: “…”
Cô sớm đã phát hiện ra rồi, con người Tiết Ngạn này mê tình dục.
Thế này cũng thôi đi, miễn cưỡng còn có thể chấp nhận được, nhưng anh luôn vừa vội vàng gấp, lại còn thích vây khốn cô, cường thế đến mức khiến người hốt hoảng.
Tiết Ngạn lau máu mũi, nhẹ nhàng bế Lục Giai Giai lên, dỗ cô với giọng trầm khàn: “Không lên giường.”
“…” Lục Giai Giai đỏ mặt nhéo tai anh, hung dữ nói: “Anh nên tiếp tục niệm kinh Phật đi, cho thanh tâm quả dục.”
“Anh có vợ.” Tiết Ngạn thấp giọng bảo.