Anh chỉ thích Lục Giai Giai, không có cách nào kiềm chế được, muốn cô đến phát điên, khắc sâu vào trong xương cốt, không có cách nào chữa được.
Ngón tay anh dùng sức siết lại, giọng anh vừa khàn vừa trầm: “Lâu như vậy không gặp mà em cũng không nhớ anh, ngày nào anh ở nhà cũng nhớ em.”
Gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai đỏ lên, gân xanh trên trán Tiết Ngạn hơi nhô lên, trông có dấu hiệu lại chảy máu mũi tiếp, anh thật sự quá vượng hỏa.
“… Lát nữa phải về đó.”
Tiết Ngạn lập tức gật đầu.
Hai người dày vò đến hơn ba giờ chiều, ngón tay của Lục Giai Giai không nhấc lên nổi, Tiết Ngạn giúp cô gỡ sợi tóc ẩm dính bên gò má, cõng cô nhẹ nhàng dỗ dành.
Năm giờ, Lục Giai Giai mới về ký túc xá, cô leo lên giường ngủ luôn, Bạch Đoàn sớm đã được đưa về, cậu bé chơi quá lâu nên mệt rồi, bò lên giường là ngủ ngay.
Lục Giai Giai chui vào trong chăn, duỗi chân cái đã nhíu mày, cô giúp Bạch Đoàn đắp chăn xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.
“Giai Giai, giai Giai.” Lâm Nguyệt không tìm thấy kéo, nhỏ giọng gọi giường trên, muốn mượn kéo của Lục Giai Giai để dùng.
Gọi vài câu lại không có người đáp, cô ta nghi ngờ: “Giai Giai ngủ rồi sao? Trước đây toàn mười giờ mới ngủ, bây giờ mới hơn tám giờ thôi mà.”
Tống Lập Lan kết hôn đã gần mười năm rồi, lại nhìn dáng người đó của đối tượng của Lục Giai Giai, mặt cô ta đỏ lên: “Có khả năng hôm nay chơi quá mệt.”
Vốn muốn tìm một cái cớ xoa dịu, kết quả lời nói ra lại có nghĩa khác, Lâm Nguyệt không hiểu, cô ta nghi ngờ: “Chơi gì mà mệt như vậy?”
Ánh mắt của Tống Lập Lan lảng đi: “… Giai Giai buồn ngủ, em đừng gọi cô ấy.”
“Em biết rồi, vừa rồi em gọi cô ấy còn tưởng cô ấy vẫn chưa ngủ, đúng rồi, chị Lập Lan, em không tìm thấy kéo đâu cả, chị cho em mượn kéo dùng đi.”
…
Nửa đêm Bạch Đoàn tỉnh lại, cậu bé muốn đi vệ sinh, Lục Giai Giai cưỡng ép bản thân mở mắt.
Cô dẫn con ngủ giường trên vô cùng bất tiện, nhưng hành lý của Trần Ngọc vẫn chưa mang đi nên cô không có cách nào chuyển xuống dưới.
Điều quan trọng nhất là Trần Ngọc vì kiêu căng mà bỏ con, trong lòng cô có hơi dị ứng, không muốn ngủ trên cái giường đó.
Lục Giai Giai chỉ sợ Bạch Đoàn ngã, cố gắng đỡ cậu bé xuống giường.
Cả người cô đau nhức, chân cũng nhũn, vất vả lắm mới dẫn Bạch Đoàn đi vệ sinh xong, Bạch Đoàn không buồn ngủ, rúc trong chăn nhích tới nhích lui.
Lục Giai Giai nửa tỉnh nửa mê, sáng hôm sau rời giường đi học, nghe giọng nói của giáo viên mà mí mắt đánh nhau, tai cũng vang ong ong.
Cô dứt khoát chống một tay lên trán, một tay còn lại cầm bút giả bộ đang học, trên thực tế lại nhắm mắt ngủ.
Bạch Đoàn ngẩng đầu nhìn Lục Giai Giai, cũng học theo cô, hai tay đặt lên bàn, cũng ngủ nốt.
Cục bông lớn và cục bông nhỏ ở trên lớp ngủ rất say, muốn không chú ý cũng khó, nhưng ngày thường Lục Giai Giai rất ngoan, bài tập về nhà hoàn thành rất tốt nên giáo viên không điểm danh ngay tại lớp.
Tỉnh lại rồi, cô vẫn mang bộ dáng vô lực, thở gấp đó, khiến những nam sinh khác nhìn thấy mà nổi giận đùng đùng.
Bên này, Viên Thường Tân đã ba ngày liền không bám theo Lục Giai Giai rồi, anh ta đang đợi Tiết Ngạn đi.
Lục Giai Giai là cô gái đầu tiên khiến anh ta rung động muốn gặp trong nhiều năm như vậy, anh ta tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ được.
Anh ta đang nghĩ đến Lục Giai Giai, nhưng phía sau anh ta cũng có người đang nghĩ đến anh ta.
Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn ăn xong cơm trưa, lại nắm tay cậu bé đi về ký túc xá.
Phía sau truyền tới động tĩnh, cô quay đầu nhìn nhưng không phát hiện ra gì cả.
Lục Giai Giai đảo mắt, vẫn quay người rời đi.
Tại chỗ cách bọn họ mười mấy mét, ngón tay của Tiết Ngạn bóp cổ một người đàn ông, ánh mắt của anh nham hiểm hung dữ: “Bành Tăng Văn, người Vinh Hướng, cha mẹ đều là nhân viên công xã, năm một chín bảy bảy thi đỗ đại học, chưa kết hôn.”
Lực trên tay anh càng nặng hơn: “Thích đàn ông.”
Mặt Bành Tăng Văn lập tức hơi vặn vẹo, anh ta vừa có biểu cảm này, Tiết Ngạn đã đánh lên mặt anh ta vài cú, ánh mắt càng hung dữ hơn: “Tôi không quan tâm cậu muốn làm gì Viên Thường Tân, nhưng Lục Giai Giai là vợ tôi, nếu cậu còn có suy nghĩ làm hại cô ấy thì tôi đảm bảo toàn bộ người Vinh Hướng đều sẽ biết chuyện của cậu.”
Sắc mặt của Bành Tăng Văn thay đổi, anh ta biết một khi tính hướng của mình bị người biết được, cho dù đi đến nơi nào cũng không có chỗ cho anh ta dung thân.
Tương lai của anh ta đều sẽ bị hủy hoại hết.